Chương 1: (Vô Đề)

Mùa hè, năm 2018.

Mạnh Quân cảm thấy hối hận.

6 giờ 5 phút chiều, mặt trời như ghim chặt vào bầu trời, vẫn chưa có dấu hiệu lặn xuống.

Ráng chiều đỏ rực cuồn cuộn nơi phía tây đường chân trời, tựa như núi rừng đang bốc cháy.

Thị trấn Lộ Tây nằm giữa lưng chừng núi, dọc theo con đường xi măng mấp mô bong tróc chạy xuyên qua thị trấn là những căn nhà gạch cao thấp không rõ đã có tự bao giờ.

Trên những cánh cửa sổ loang lổ cũ kỹ treo đủ loại biển hiệu nhựa Gạo, Dầu, Cắt tóc đời mới, Phân bón, hạt giống…

Cuối đường có một siêu thị tiện lợi nhưng không hề tiện lợi, cũng chẳng phải siêu thị. Chủ tiệm chỉ nhận tiền mặt, không hề biết đến khái niệm thanh toán qua di động.

Một tiếng trước, sau khi đi vào dạo quanh một vòng, Mạnh Quân chợt nhớ đến Lawson ở tầng dưới căn hộ của mình.

(*) Lawson là chuỗi cửa hàng tiện lợi nhượng quyền của Nhật Bản.

Sáng nay Mạnh Quân xuất phát, từ Hồng Kiều Thượng Hải đến Trường Thủy Côn Minh, chuyến bay kéo dài ba tiếng rưỡi.

Từ Côn Minh đến Địa Châu, ngồi tàu cao tốc hai tiếng.

Từ trung tâm Địa Châu đến huyện Nhược Dương, mất một tiếng trên tàu màu xanh*.

(*)Tàu màu xanh là loại tàu lửa kiểu cũ ở Trung Quốc. Tàu chậm, ồn ào, không có điều hòa, có mặt từ những năm 1950.

Từ huyện Nhược Dương đến thị trấn Lộ Tây, ngồi thêm nửa tiếng xe buýt, nửa tiếng xe ngựa.

Lần đầu tiên trong đời Mạnh Quân ngồi xe ngựa.

Một con ngựa màu hạt dẻ, lưng đóng yên, đang kéo thùng xe. Bên trong thùng xe chật hẹp, mười mấy hành khách và một con chó cỏ nhồi đầy trên hai băng ghế được kê sát hai vách trái phải.

Ngoại trừ Mạnh Quân, những người còn lại đều là người địa phương mặc trang phục dân tộc.

Mấy ông bà cụ quấn khăn trùm đầu, những phụ nữ trung niên vì làm lụng vất vả ngoài trời mà gương mặt đã sớm già nua, không nhìn ra được tuổi tác.

Rau củ và vật dụng hằng ngày mua trên huyện chất đầy trong những chiếc gùi nhỏ, nằm chồng lên nhau giữa thùng xe.

Bánh xe xóc nảy, một sọt bí ngô trượt dồn về phía Mạnh Quân. Cô lập tức rụt chân lại nhưng mũi giày vẫn bị dính bẩn.

Người chủ của mớ bí ngô thấy vậy liền vội vàng kéo chiếc sọt lại và nói một câu gì đó, không biết là tiếng địa phương Vân Nam hay ngôn ngữ dân tộc, dù sao Mạnh Quân cũng không hiểu.

Ngựa tung vó khua lộc cộc trên đường, mông lắc lư qua lại, chiếc đuôi dài ngoe nguẩy hất tung đám ruồi nhặng vờn quanh bay tứ tán. Phịch phịch hai tiếng, hai bãi phân phọt ra từ dưới gốc đuôi được cái bao bố treo bên mông hứng lấy, bốc lên hơi nóng hăng ngái.

Mạnh Quân đeo kính râm, hai má phồng lên như con cá nóc.

Chiếc áo khoác Gucci thêu hoa văn chỉ vàng ánh lên vẻ u ám xám xịt.

Cô vịn vali hành lý xóc nảy tiến về phía trước trên chiếc xe nồng nặc mùi mồ hôi, mùi phân ngựa, mùi cá và mùi rau củ quả.

Lúc xuống khỏi xe ngựa, Mạnh Quân choáng váng mặt mày, chân vừa chạm đất đã mềm nhũn. Sau khi đứng vững, nhìn thấy mênh mang một cõi bốn bề hoang vắng, cô cứ ngỡ mình lạc về thời nguyên thủy.

Đích đến là thị trấn Thanh Lâm vẫn còn cách nơi này một quãng khá xa, không khó để đoán được sẽ còn nghèo và xơ xác tiêu điều hơn.

Đó là nơi cô sẽ ở trong ba tháng tới.

Nhất thời nghĩ quẩn, đăng ký làm giáo viên tình nguyện.

Bây giờ tiến chẳng được mà lùi cũng không xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!