Chiếc xe lừa và xe ngựa lặng lẽ đi trên con đường nhỏ vùng nông thôn, không muốn người hai bên đường chú ý cũng khó.
Đi từ thị trấn tới lối rẽ, thấy đường đi cũng không còn xa, do đó Lâm Hiền cũng chẳng thấy có gì bất thường, chỉ biết có một chiếc xe ngựa đang đi ở phía sau. Nhưng đi hết con đường nhỏ, vẫn không thấy tiếng nói cườicủa thê tử và các con, hắn thấy rất kỳ lạ, quay đầu lại hỏi: "Sao hômnay không nói gì thế?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Trùng Cửu mờ mịt, mẫu thân và tỷ tỷ đều không ai nói câu nào, bé cũng không dám nói.
Con gái thứ hai ngồi giữa nàng và trượng phu, Liễu thị sợ người đi sau nghe đượcc lời giải thích không tốt của nàng, chỉ dám dùng ánh mắt ra hiệucho trượng phu nhìn con gái cả.
Khuôn mặt A Kết nóng vô cùng.
Nàng biết, người trong nhà không nói câu nào là vì cử chỉ của nàng quá cẩn thận.
Nàng cũng không muốn cho muội muội hư hỏng của mình thấy hưng phấn, cái cảmgiác bị người khác nhìn chằm chằm càng ngày càng rõ ràng, nàng khôngmuốn lấy lqd bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng ánh mắt của hắn quásắc bén, nghĩ đến việc rất có khả năng hắn đang nhìn nàng chằm chằm, nàng lập tức cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Lâm Hiền vẫn không biết.
Lâm Trúc rất có sở trường về việc này, thấy má tỷ tỷ càng ngày càng hồng, đầu cúi xuống như suy nghĩ điều gì, xe ngựa xóc nảy, cằm lắc lư như sắpđụng vào ngực, cảm thấy không đành lòng, nghiêng đầu, nói nhỏ với phụthân: "Phụ thân, xe ngựa đi sau cách chúng ta quá gần, ngồi ở bên tronglà Triệu công tử, tỷ tỷ..."
Lâm Hiền lập tức hiểu ra, nhìn lại, quả nhiên khoảng cách giữa xe hắn và xe ngựa rất gần nhau.
Tính cách con gái cả hắn hiểu rất rõ, đặc biệt là sau khi hứa hôn với MạnhTrọng Cảnh, không bao giờ tùy tiện đi ra khỏi cửa, nếu không phải vôcùng yêu thích hoa lan nhà dì, chỉ sợ, lần này nàng cũng không đi rakhỏi cửa.
Triệu công tử... Tuổi tương đương với Mạnh Trọng Cảnh, quả thật nên kiêng dè.
Trên đường trở về, Lâm Hiền kết thúc cuộc nói chuyện phiếm, nhìn trái nhìnphải. Con đường này vừa đủ để hai chiếc xe ngựa có thể đi song song vớinhau, nhưng đường lại vô cùng vắng vẻ, hắn có thói quen luôn đi ở giữađường, có lẽ đối phương cũng muốn vượt bọn hắn, nhưng lễ phép mới khôngdám vượt qua?
"Hù.. hù..." Lâm Hiền nhẹ giọng hãm cương, dùng roi quất lên mông lừa, kéo xe đi sát ven đường, nhường nửa đường cho xe ngựa.
Ngồi ở trong xe, Triệu Trầm nhìn thấy toàn bộ tình hình phía trước.
Hắn nhìn bồn hoa lan, lại nhìn chiếc xe lừa nổi bật dừng lại bên vệ đường, hỏi Trần Bình: "Có thể nhẹ nhàng vượt qua không?"
Trần Bình lắc đầu, "Nhiều hay ít cũng sẽ nghiêng ngả một chút." Lòng đườngcoi như bằng phẳng, hai bên là đất vườn, có một số khu vực hầu như làkênh rạch chen vào nhau, bên cạnh có những gia đình và cỏ dại sống xenkẽ.
Triệu Trầm khẽ nói một câu.
Trần Bình vuốt cằm, lậptức cao giọng: "Đa tạ lão gia tốt bụng nhường đường, chẳng qua, hôm nay, công tử nhà ta mua ba bồn lan cảnh, đặc biệt dặn dò tiểu nhân phải đithật chậm, tránh xóc nảy trên đường, vì vậy mới đi từ từ. Lão gia cứđánh xe thoải mái, không cần lo cho chúng ta."
Hắn bỗng nhiên mở miệng khiến cho năm cái miệng nhà họ Lâm đều sửng sốt.
Liễu thị hơi xấu hổ. Vỗn dĩ, nàng cảm thấy Triệu công tử không tốt. Thấy con gái cả không được tự nhiên mới nhắc nhở trượng phu, nhà mình chủ độngnhường đường như vậy, cũng không biết đối phương có suy nghĩ như thếnào.
Khuôn mặt A Kết đỏ hoàn toàn. Quả nhiên, quả nhiên là nàngnghĩ nhiều, người ta yêu hoa tiếc hoa, người ta đi chậm chẳng liên quangì tới nàng.
Giọng nói sang sảng của Lâm Hiền cất lên: "Thì ra là vậy, Lâm mỗ lo lắng nhà chúng ta đi chậm sẽ khiến quý nhân bị chậm trễ, lần này Lâm mỗ cũng yên tâm rồi."
Cả hai đều tìm lý do vô cùngchính đáng, sau khi hỏi han vài câu thì lại im lặng như ban đầu, mộttrước một sau tiếp tục đi chậm rãi.
Xác định đối phương khôngphải đi theo mình có mục đích, để cho con gái lớn hết xấu hổ quẫn, Liễuthị bắt đầu nói chuyện, hỏi nàng ở nhà dì có thấy hoa lan mới không. Suy cho cùng, có chuyện để nói còn hơn không có, A Kết buộc bản thân không để ý tới cảm giác như có như không bị nhìn chằm chằm, chăm chú tròchuyện với mẫu thân .
Giọng nói nàng dịu dàng, Triệu Trầm cáchnàng một khoảng cách nhất định, cũng không nghe rõ lắm, chỉ có thể thấymôi đỏ mọng của nàng đóng rồi lại mở.
Hắn nhìn chằm chằm cô nương nhà nông, hơi thất thần.
Lúc mới gặp, chỉ là kinh ngạc nhìn thoáng qua, giống như trên con đường đầy cây cối khô cằn hoang dã, bỗng nhiên xuất hiện một đóa hoa kiều diễm ởnơi ven đường. Bông hoa dại tươi đẹp, khiến cho ai cũng phải dừng chânđể ngắm nhìn, sau khi đi ngang qua chắc cũng chẳng nghĩ nhiều. Gặp lạinàng ở Phẩm Lan cư, cách nhau bởi tấm rèm che, hắn thấy nàng ngồi ở bêntrong, yên lặng giống người trong tranh, không biết nàng xinh đẹp khiếncho người gặp là không thể quên hay là do trí nhớ của hắn quá tốt, chỉcần liếc mắt một cái, hắn đã nhận ra nàng. Vốn dĩ muốn đi vào thư phòngđể chọn lqd tranh chữ, việc này lại là nguyên nhân cho cuộc gặp mặt bấtngờ, hắn không tự giác đi về phía nàng.
Thực tế hắn chú ý tới nàng, lại phát hiện ra cây hoa lan kia.
Đối với các loại hoa lan, hắn cũng coi như hiểu rõ, nhưng chưa từng thấyloại hoa lan này, hết sức ngạc nhiên khi nghe nàng lẩm bẩm thật khẽ, đây đúng là loại hoa lan ngày xưa nông dân Giang Nam trồng để tiến cống, được đánh giá là cống phẩm bậc nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!