Ba người ngồi ở sảnh, Ninh thị ngồi ở phía Bắc, Triệu Trầm và A Kết chia ra ngồi ở hai bên, mặt đối mặt.
Ánh mắt Triệu Trầm thỉnh thoảng nhìn vào trên người A Kết, nàng giả vờ không phát hiện, nghiêm túc nói chuyện với Ninh thị.
Tiểu nha hoàn bưng điểm tâm đến.
Chè hạt sen long nhãn, một đĩa bánh bao nóng hổi, thêm hai món ăn lót dạ, nhà người bình thường thì ăn không nổi, nhưng cũng không tính là quá mức phô trương.
A Kết đột nhiên nhớ lại ba vạn ngân phiếu kia. Tối hôm qua định trả lại cho Triệu Trầm, không biết thế nào mà quên mất, không tránh khỏi nhìn sang nam nhân đối diện.
Triệu Trầm lập tức giương mắt nhìn lại, cho rằng thê tử đang nhìn trộm mình, hắn cười gắp một cái bánh bao nhỏ trong đĩa đưa đến trước mặt A Kết, ngay sau đó cũng gắp cho Ninh thị một cái, muốn ngăn chặn việc mẫu thân mỏ miệng trêu ghẹo.
Nhưng Ninh thị lại nhìn A Kết nói: "Nhìn đi, ta và hắn ăn cùng nhau nhiều năm như vậy mà cũng không thấy hắn gắp đồ cho ta, hôm nay rốt cục cũng được hưởng chút nhờ phúc con dâu."
Biết rõ là trêu ghẹo, nhưng A Kết vẫn không nhịn được cúi đầu, múc một hớp cháo, lẳng lặng ăn, che giấu sự ngượng ngùng.
Tiểu cô nương đỏ mặt, càng xem càng đẹp mắt, Ninh thị nhìn về phía nhi tử, Triệu Trầm cười đắc ý.
Lúc dùng xong, có tiểu nha hoàn dùng khay bưng hai chén nước tới, chia ra đặt trước mặt Triệu Trầm và A Kết. Ninh thị mỉm cười nói: "Hai người các con một người uống một chén, bổ thân thể."
Triệu Trầm nhìn A Kết, bưng chén nước lên uống.
A Kết mặc dù biết mình không cần đồ bổ, nhưng cái này lại không thể giải thích, nhẫn nhịn sự thẹn thùng bưng chén lên.
Hai phu thế vốn dĩ muốn cùng Ninh thị nói chuyện, Ninh thị lại thông cảm bọn họ tối hôm qua "Mệt nhọc", đuổi bọn họ trở về: "Các con trở về nhà nghỉ ngơi đi, không cần phải để ý đến ta, sau này còn có nhiều thời gian nói chuyện."
Hai phu thê không thể làm gì khác hơn là chào tạm biệt.
Ra khỏi viện, Triệu Trầm cầm tay A Kết, đưa cằm hướng đến hậu viện: " Bây giờ đi dạo luôn được không?"
A Kết cũng không biết nên làm cái gì, gật đầu một cái, nghĩ thầm một lát đi dạo xong sau khi trở về nói với hắn chuyện ngân phiếu .
Hai người từ từ đi bộ trong hậu viện. Triệu Trầm đối với nhà mình đã quá quen thuộc, nên phần lớn thời gian, ánh mắt cũng đều dán vào trên người A Kết, còn A Kết lại nhanh chóng bị cảnh sắc trong sân hấp dẫn. Nhiều cây ngô đồng như vậy, mỗi gốc cây cũng đủ cho hai người ôm hết, mặc dù lá cây đã rụng hết nhưng ở dưới trời xanh thẳm vẫn mang vẻ đẹp thoát tục như cũ, có thể tưởng tượng phong cảnh ngày hè ở nơi đây sẽ tràn đầy sức sống như thế nào.
Nhận thấy nàng thích thú, Triệu Trầm liền dắt nàng đi lần lượt qua từng gốc cây, lúc đến dưới gốc cây ngô đồng có một tổ chim lớn ở trên tàng cây, Triệu Trầm dừng bước, chỉ vào tổ chim nói với A Kết: "Khi ta chín tuổi được đưa đến đây, cái tổ chim này đã đây, khi đó ta còn ham chơi, nhân lúc mẫu thân không chú ý, len lén leo lên cây, không cẩn thận té xuống gãy một tay. Lúc dưỡng thương, mẫu thân đối xử với ta rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn, nhưng khi ta mới vừa phục hồi như cũ, mẫu thân liền hung hăng đánh cho ta một trận. A Kết, nàng không biết khi đó ta đau như thế nào đâu, nhưng ta vẫn nhìn mẫu thân và cười... Trong thôn có hài tử mất mẹ từ sớm, ít ra ta còn có, còn có thể được mẹ đánh."
Ánh mắt của hắn xa xôi, giống như đang nhớ lại khi còn bé, A Kết lại nghĩ tới đệ đệ của mình, "Tiểu Cửu cũng thích leo cây chơi, chẳng qua là ta biết được nên không để cho hắn đi, có lần hắn len lén chạy ra ngoài, bị ta tìm được, khi về nhà ta nói cho mẫu thân biết, mẫu thân cũng hung hăng đánh hắn một bữa, từ đó hắn cũng không dám nữa." Hôm nay nàng không ở nhà, không biết đệ đệ có ngoan hay không, muội muội có chăm sóc hắn hay không.
Triệu Trầm nhớ lại hôm đó thê tử đi bờ sông tìm đệ đệ, trong lòng mềm nhũn, dắt nàng đi tới phía sau cây, hắn dựa vào cây, ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu cười nàng: "Nàng quan tâm Tiểu Cửu, nhưng nàng biết không, Tiểu Cửu nói với ta rằng hắn cảm thấy rất phiền khi nàng trông nom hắn, hắn nói bởi vì có nàng cái gì cũng muốn quản lý, khiến các bạn trong thôn cũng không thích chơi cùng hắn."
Bị đệ đệ ghét bỏ, A Kết có chút nóng mặt: "Thiếp là vì muốn tốt cho hắn, giống như lần trước, nếu như không phải là vừa vặn đụng phải chàng, thiếu chút nữa hắn đã xảy ra chuyện."
Triệu Trầm khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn ánh mắt của nàng: "Thật ra thì lần đó ta cũng không phải là ngẫu nhiên đi ngang qua, ta cố ý đi đến trên núi gần nhà nàng săn thú, tính rằng trên đường còn có thể nhìn thấy mặt đại cô nương Lâm gia. Trời không phụ lòng người, ta đi vòng mấy lần, thật sự gặp được nàng, chẳng những gặp được, còn vớt được nàng từ trong nước ra ngoài, ôm đi vài bước.
A Kết, khi đó ta liền để ý nàng, nàng không phát hiện sao?"
A Kết không ngờ hắn sẽ nói như vậy, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, làm cho nàng vừa sợ vừa khẩn trương lại khống chế không được sự vui mừng. Hồi tưởng lại tình cảnh hôm đó, hắn trêu cợt, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt thiêu đốt, nàng có phát hiện không? Nàng dĩ nhiên cũng đã nhìn ra một chút, cho nên mới bực hắn không biết lễ phép, nhưng từng tức giận, giờ đây hồi tưởng lại, lại đã thay đổi.
Nàng thẹn thùng đỏ mặt, Triệu Trầm nhìn thấy, tâm mềm nhũn, không nhịn được muốn nói nhiều hơn, kéo tay nàng lại, nằm trong lòng bàn tay, "A Kết, ta biết nàng không muốn thấy ta, nhưng nàng không hiểu được, trong lòng ta có nàng, nên không nhịn được muốn đi nhìn nàng, đến lúc thấy nàng, lại không nhịn được muốn nhìn nàng cười với ta, làm cho nàng thích ta, nguyện ý gả cho ta. Ta rất may mắn, ta thiếu chút nữa bởi vì nàng liên tục cự tuyệt mà buông tha, nhưng nàng từ hôn. A Kết, còn nhớ thư ta viết cho nàng không? Khi đó ta rất tức giận, hận người nọ không tiếc thương mà phản bội nàng, nhưng ta cũng thật vui vẻ, nàng từ hôn, ta thì có hy vọng, chỉ tiếc rằng ta quá đần, cuối cùng vẫn không thể chiếm được lòng nàng, lại phải làm người xấu mới cưới được nàng về nhà, A Kết, hiện tại nàng còn giận ta không?"
Giận hắn sao?
A Kết không rõ. Nếu như hắn đối với nàng không dịu dàng như thế, nàng có lẽ sẽ giận, nhưng hắn lại tốt như vậy, nghe hắn từ từ nói, nàng chỉ có vui mừng...
Nhưng cái này thì sao có thể nói cho hắn biết đây?
A Kết nghiêng đầu, nhìn cây ngô đồng bên kia nói: "Đi thôi, như vậy bị người khác nhìn thấy thì không được."
Triệu Trầm không buông tha, "Nàng vẫn chưa trả lời ta, có phải nàng vẫn còn trách ta phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!