Tiểu Liễu thị lập tức tỏ ra dáng vẻ khó xử hỏi cháu gái: "A Kết, cái này dì thật sự khó xử, con nói xem, sau này Thừa Viễn đến Phẩm Lan Cư, nếu dượng con thu tiền hắn thì không thích hợp nhưng nếu không thu thì cháu gái bảo bối của chúng ta cũng gả cho hắn chẳng lẽ còn muốn đưa hoa lan cho hắn không công sao? Ai u không được, tặng cháu gái lại còn tặng hoa, chúng ta thật thiệt thòi mà."
Vốn dĩ A Kết đối với hôn sự này không vui mừng ngượng ngùng lắm, nhưng khi nghe trêu ghẹo như vậy, nàng vẫn đỏ mặt.
Từ phòng cách vách truyền đến tiếng cười trong sáng hào phóng của Triệu Trầm, A Kết cũng có thể cảm nhận được việc hắn rất thành thạo việc ở trước mặt mọi người, Người nọ nhìn qua tưởng cao ngạo lạnh lùng nhưng khi cùng người khác nói chuyện lại có dáng vẻ khác hẳn. A Kết còn nhớ rõ lúc đầu mới biết dượng thì hắn lạnh lùng, không quan tâm, chẳng giống như bây giờ, ở trước mặt người trong thôn cười nói.
Là vì liên quan đến nàng à?
Trước mặt khác, sau lưng khác, không biết hắn là loại người gì.
Mấy ngày trước, A Kết rất bình tĩnh khi nghĩ về việc hôn nhân tương lai, thế nhưng giờ tự nhiên lại có chút khẩn trương, đến lúc nàng đến nhà hắn, đến trong tay hắn, hắn có thay đổi thành dáng vẻ khác hay không?
Rèm cửa bị đẩy ra mời những nữ quyến đến giúp đỡ đến ăn cơm.
A Kết thu hồi tinh thần, cùng các trưởng bối đến trước bàn ăn.
Náo nhiệt qua đi, Lâm gia cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Nhưng người trong viện vẫn còn rất nhiều.
Phòng ở Lâm gia rất nhiều, Lâm Trùng Cửu chơi ở nhà Tây, Triệu Trầm, Lâm Hiền và Chu Bồi đứng dưới mái hiên nói chuyện, Trần Bình chỉ huy những hạ nhân đến cùng chuyển sính lễ vào trong phòng, đôi mắt dài nhỏ như chim ưng nhìn chằm chằm từng hạ nhân không để họ có cơ hội lấy đi bất cứ thứ gì, thiếu gia đã chuẩn bị sính lễ đều là những thứ tốt, giá trị tương đương với 128 rương của nhà người ta.
Ở trong phòng cũng có tâm phúc nhìn chằm chằm hạ nhân, sau khi chuyển đồ xong, Trần Bình lại kiểm tra từng rương một, đảm bảo không sai sót mới báo cáo lại với Triệu Trầm.
Triệu Trầm gật đầu:" Các ngươi về thôn trang trước nói với phu nhân là tối nay ta sẽ trở về. "
Trần Bình liền dẫn người đi.
Ba người Triệu Trầm đi vào nhà chính, qua một khoảng thời gian thì Chu Bồi phát hiện Triệu Trầm có chuyện muốn nói với Lâm Hiền nên thức thời cùng người nhà cáo từ.
Tiễn bước bọn họ xong, Triệu Trầm mới đưa phong thư chứa 2 vạn lượng ngân phiếu cho vợ chồng Lâm Hiền.
"Đây là?" Lâm Hiền nhận lấy phong thư, mở ra liên thấy toàn ngân phiếu, đều mang giá trị ngàn lương, Liễu thị cũng nhìn thấy, đầu óc như rơi vào sương mù: "Cái này, Thừa Viễn...."
Triệu Trầm cười giải thích giải thích: "Bá phụ bá mẫu, thật ra tiền lễ phải là 3 vạn lượng, nhưng nếu viết ở danh sách thì thật rêu rao nên 2 vạn này thành ra phải bí mật giao cho hai người, đây là ý của con và mẫu thân."
Lâm Hiền lập tức trả lại, thái độ kiên quyết: "Không được, thật sự nhiều lắm rồi, cái này con cầm về đi." Một vạn lượng thì cũng từng nghe nói qua, nhưng 3 vạn lượng, tự nhiên hắn thấy không ổn, khuê nữ nhà mình không phải không đáng giá nhưng số tiền này hình như có vấn đề.
Liễu thị cũng suy nghĩ như trượng phu nên khuyên con rể giữ lại. Hai nhà trở thành thông gia, tiền lễ bao nhiêu là bấy nhiêu tâm ý, Triệu gia đưa đến nhiều như vậy, những người nông dân như họ không chịu được.[code]dieendaanleequuydonn[/code]. Nếu không phải vì 1 vạn lượng kia đã để người trong thôn biết, nếu không họ cũng không muốn nhận, nói gì đến số tiền này.
Triệu Trầm nhìn hai người, cuối cùng nhìn trên người Liễu thị, có chút xấu hổ nói: "Bá phụ bá mẫu, thật ra, thật ra hai vạn này là tiền con muốn để dành, để nó trở thành tiền lễ là để đưa cho A Kết, muốn nàng giúp con giữ gìn, cũng làm nàng an tâm hơn. Hai người không biết, lần trước, lần trước con cảm thấy nàng hình như không hay lòng về chuyện hôn sự này, con đã thử hỏi nàng, nhưng nàng không nói thẳng ra, nhưng con biết nàng lo lắng việc con xuất thân khá giả sẽ tiêu tiền không biết tính toán. Giờ chúng con cũng sắp thành thân, bá phụ bá mẫu hãy thay con chuyển cho A Kết để nàng có thể hiểu được rằng con không phải loại người như vậy không phải loại người như vậy không phải loại người như vậy, để nàng an tâm gả cho con..."
Nói xong, khuôn mặt thiếu niên sau thời gian đã khôi phục lại sự trắng nõn như cũ nổi lên một chút hồng nhạt, lông mi thật dài che đi sự xấu hổ, không còn chút bình tĩnh ngày thường mà như một chàng ngốc.
Lâm Hiền nghe xong cũng thấy bất ngờ, tất cả tài sản của con rể lại giao cho nữ nhi giữ gìn chỉ bởi vì muốn làm nàng an tâm sao?
Liễu thị kinh ngạc rồi lại không nhịn được mà mỉm cười, trong lòng vui mừng trào dâng. Lúc trước nàng cũng lo lắng con rể có tiền thì dễ bị người ta nhìn ngó hoặc thay lòng đổi dạ, giờ thì tốt lắm, còn chưa thành thân mà đã đưa tiền riêng đến giao cho nữ nhi, như vậy thể hiền rằng rất thích nữ nhi nhà mình. Nếu con rể tốt như vậy mà vẫn chưa khiến nhạc mẫu yên tâm thì trên đời này sẽ chẳng có ai khiến nhạc mẫu yên tâm nữa.
Vì có lý do đó, Triệu Trầm nói thêm vài câu nữa thì Lâm Hiền cũng nhận tiền.
Tiễn bước con rể, Liễu thị cầm ngân phiếu đến phòng ngủ ở nhà Tây.
Trong phòng, Lâm Trúc đang nhắc lại ngày náo nhiệt với trưởng tỉ, Liễu thị tìm cớ đuổi nàng ra ngoài rồi vui vẻ nhìn trưởng nữ.
" Nương, người có chuyện gì muốn nói với con sao?" Nhìn mẫu thân cười cổ quái, A Kết hoang mang, hỏi.
Lúc này nàng đã thay đồ, mặc một bộ áo quần ngày thường, tẩy luôn cả trang điểm, có chút trang nhã chứ không còn kiều diễm như lúc nãy, nhưng vẫn rất đẹp. Đây là nữ nhi bảo bối của nàng, trong lòng Liễu thị tràn đầy tự hào, cởi giày lên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh nữ nhi, lấy ra phong thư từ trong lòng ngực đưa cho nàng, "A Kết nhìn xem đây là cái gì?"
Nhìn nàng tỏ ra như vậy, A Kết càng cảm thấy tò mò, cúi đầu, mở phong thư ra, nhìn thấy bao nhiêu ngân phiếu thì liền thả phong thư xuống, cúi đầu, nhỏ giọng nói : "Đây là tiền lễ hắn đưa phải không?" Nàng Vừa mới nghe muội muội nói, khoảng có một vạn lượng. A Kết biết Triệu gia có tiền, so với nhà dì còn nhiều hơn nhưng không nghĩ lại cho nhiều đến vậy, nhớ lại trước đó từng nghe mẫu thân nói năm dì xuất giá, Chu gia cho hai ngàn lượng tiền lễ thì cả nàng và muội muội đều giật mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!