Chương 24: Nửa đêm

Ngày hè chói chang, thời gian thoải mái nhất là lúc sáng sớm và chiều tối khi gió thổi vi vu, mát lạnh.

Trong nắng sớm mờ mờ, ngựa đen cúi lqd đầu ăn cỏ, Triệu Trầm ngồi trên lưngngựa nhìn nước sông chảy róc rách theo dòng, nhàn nhã hưởng thụ khoảnhkhắc nhàn nhã nhất trong ngày.

Cho tới khi Trần Bình và Mạnh Trọng Cảnh xuất hiện trên đường giao nhau.

Triệu Trầm cười nghiền ngẫm, cất hà bao trong tay vào tay áo, quay đầu ngựa, đi lqd không nhanh không chậm tới con đường giao nhau.

Hắn đitới, Mạnh Trọng Cảnh dừng bước, khi nhìn thấy công tử nhà giàu tới gần, lqd khuôn mặt Mạnh Trọng Cảnh trầm xuống, nhìn khuôn mặt hắn không thayđổi chút nào, dùng ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng quan sát chính mình, nhìn hắn tiêu sái xoay người xuống ngựa, đứng lqd thẳng người, nhìn hắnphủi áo, ngọc bội màu trắng bên hông hơi lắc lư. Mạnh Trọng Cảnh khônghiểu gì về ngọc, chỉ thấy ngọc bội đó long lanh sáng lấp lánh, nhất định không phải là vật phàm.

Nhìn xong, Mạnh Trọng Cảnh giương mắt nhìn về phía nam nhân, chờ đối phương nói ra ý đồ của bản thân.

Triệu Trầm liếc mắt ra hiệu cho Trần Bình, Trần Bình nhanh chóng đi chỗ khác.

Lúc này, Triệu Trầm mới nói với Mạnh Trọng Cảnh: "Mạnh huynh có nhìn thấy con lộc ta đưa cho A Kết không?"

Mạnh Trọng Cảnh nắm chặt tay, lạnh giọng nhắc nhở: "A kết là vị hôn thê củata, Triệu công tử không thân cũng chẳng quen với nàng ấy, mong Triệucông tử đổi cách lqd xưng hô đi."

"Không thân cũng chẳng quen? Xem ra A Kết vẫn không nhẫn tâm nói cho huynh biết, vậy thì để ta nói cho mà biết."

Triệu Trầm nở nụ cười, xoay người nhìn về phía thôn trang ở bên kia: "Lần đó, ở thư phòng, ta đã đề cập chuyện kết thân với A Kết, có thể là ta không nhịn được lqd nên đã mạo phạm nàng, nàng không đồng ý ngay lập tức, bảo là muốn suy nghĩ một lúc. Mấy ngày trước, ta tới đó, hiển nhiên là nàng đã nghĩ thông suốt, tự mình ra mở cửa cho ta, nhân cơ hội đó, nàng đãđồng ý với ta.

Mạnh huynh, ta nói nhiều lqd như thế, chắc huynh cũnghiểu rõ rồi, A Kết là người lương thiện, không muốn chủ động từ hôn vớihuynh, nàng ấy sợ huynh không chịu nổi, ta liền thay nàng ấy làm kẻ ácmột lần, ta khuyên huynh hãy làm người thức thời, chủ động từ hôn đi, như vậy tất cả mọi người vui vẻ. Huynh yên tâm, ta sẽ không cướp đoạtnhân lqd duyên của huynh, huynh đòi tiền, muốn mỹ nhân, cứ việc mởmiệng, ta nói được thì sẽ làm được."

Một câu, Mạnh Trọng Cảnhcũng không tin. Vì bị bắt nạt, A Kết khóc đau lòng tới mức ấy, nàng sợhắn không cần, vì Như Nương lqd mà nàng ăn dấm, nàng xinh đẹp đáng yêu, sao nàng lại có thể đồng ý với hắn chứ?

"Huynh không tin?" TriệuTrầm cười hỏi, "Vậy huynh có biết, ngày mai, dượng và dì A Kết sẽ tớiđây hay không? Huynh lqd cảm thấy bọn hắn tới đây là vì cái gì? Họ sẽcoi trọng đứa con rể cũ như huynh hay coi trọng người con rể mới là ta? Nhưng mà huynh không tin thì cũng lqd chẳng sao, đến lúc đó ta với huynh đứng chung một chỗ, ta tin tưởng người thân trong nhà A Kết sẽ cho sựlựa chọn sáng suốt nhất..."

Lời còn chưa dứt, Mạnh Trọng Cảnh đãvung quyền lao tới, người này hết lần này tới lần khác khiêu khích hắn, hắn còn nhịn được thì hắn không phải là người!

Triệu Trầm nghiêng người tránh đi, trong mắt toàn sự châm chọc: "Huynh không lqd phải đốithủ của ta, ta khuyên huynh, đừng rước nhục vào thân."

Sao MạnhTrọng Cảnh có thể nghe, mắt đỏ lừ, tiếp tục vung quyền. Triệu Trầm cườilạnh, lắc mình quay lại, khuỷu tay nện vào lưng Mạnh Trọng Cảnh, độ mạnh của cú lqd đánh hoàn toàn không hợp với bóng dáng gầy yếu của hắn, Mạnh Trọng Cảnh cảm thấy lưng mình đau buốt, khi hoàn hồn thì bản thân đãquỳ rạp trên mặt đất.

Triệu Trầm cũng không thừa thắng xông lên, đứng ở một bên, từ trên cao nhìn lqd hắn, giọng nói trong trẻo, lạnhlùng hoà cùng tiếng nước ở cách đó không xa, êm tai lại tàn nhẫn: "MạnhTrọng Cảnh, nói thật cho ngươi biết, đừng nói ngươi và A Kết đã địnhhôn, ngay cả khi ngươi đã lqd cưới nàng làm vợ, ta cũng có cách chiếmlấy nàng ấy. Nếu ngươi muốn sống một cuộc sống yên ổn, thì đừng làm tròcười ở trong thôn, tốt nhất là ngươi nhanh lqd chóng kiếm một nữ nhânthành thật, lấy về nhà, nếu không ta không ngại chơi đùa cùng ngươiđâu."

Hai tay Mạnh Trọng Cảnh nắm thật chặt, cầm hai viên đá vụn, giọng nói đầy căm lqd hận: "Ngươi không sợ ta nói hết những chuyệnngươi đã làm cho Lâm thúc hay sao?"

Triệu Trầm nở nụ cười, xoayngười, đi tới gần con ngựa, vừa xoa xoa bờm ngựa vừa nhẹ nhàng như đangnói chuyện lqd phiếm: "Không nói tới chuyện bọn họ có tin ngươi haykhông nhưng ngươi nhẫn tâm để A Kết thân bại danh liệt hay sao, ngươi cứ nói đi. Trong mắt ngươi, A Kết là thanh mai trúc mã, với ta, nàng chỉlà một mỹ nhân hiếm có. Chỉ cần nàng còn sống, lqd ta sẽ cướp nàng, nếunàng không chịu nổi sự nhục nhã mà tự sát, ta cũng chả tổn thất gì."

"Tên súc sinh nhà ngươi!" Mạnh Trọng Cảnh đứng dậy, đánh về phía Triệu Trầm.

Triệu Trầm trốn cũng không thèm trốn, trước khi tay của đối phương chạm vàolqd tay hắn, hắn đã vươn tay bắt lấy tay Mạnh Trọng Cảnh, dùng sức mộtchút, Mạnh Trọng Cảnh cũng chẳng có cách nào để lao tới. So sánh với vẻmặt phẫn nộ của Mạnh Trọng Cảnh, có thể nói, khuôn mặt Triệu trầm lạicực kỳ bình tĩnh, một lát lqd sau, hắn hất tay Mạnh Trọng Cảnh, khi Mạnh Trọng Cảnh lảo đảo đứng vững, Triệu Trầm mở miệng: "Đứng ở đây đấu võmồm với ta, không bằng nhanh chóng về nhà tìm một mối hôn sự khác đi, thà rằng ngươi không cần A Kết trước, còn hơn là nàng không cần ngươi, đúng không?"

Mạnh Trọng Cảnh dùng ánh mắt giống như muốn giết người để nhìn hắn.

Triệu Trầm lơ đễnh, nắm dây cương định đi, bỗng nghĩ đến điều gì, xoay ngườilại, cười cười, cầm một vật từ trong tay áo, đưa tới trước mặt MạnhTrọng lqd Cảnh: "Ngày ấy, khi A Kết mở cửa cho ta, nàng ấy đưa cho tatín vật định tình đó, Mạnh huynh yên tâm, A Kết dịu dàng lại xinh đẹpnhư thế, sau khi gả cho ta, ta sẽ thay ngươi đối xử với nàng thật tốt."

Tay hắn thon dài trắng nõn, ngón cái và ngón trỏ cầm sợi dây, phía dưới làmột cái hà bao xinh xắn tinh xảo, tơ lụa màu thiên thanh (xanh da trời), thêu một bụi Diệp Lan vô cùng sống động.

Mạnh Trọng Cảnh nhìn chằm chằm bụi hoa lan, A Kết thích hoa lan nhất, cũng thích thêu hoa lan vào những vật bên người.

"Nhìn rõ chưa?" Triệu Trầm từ từ thu tay lại, cất hà bao vào trong ngực, liếc mắt lqd một cái, nhìn Mạnh Trọng Cảnh bằng ánh mắt sâu xa, dẫn ngựa rời đi.

Mạnh Trọng Cảnh ngơ ngác đứng đó, nhìn theo bóng hắn. Rấtnhanh, hắn thấy Lâm Trọng Cửu chạy tới, thấy hắn, Lâm Trọng Cửu chào hắn từ xa, sau đó, bé được lqd người nọ ôm lên ngựa, phóng ngựa, chạy dọctheo bờ sông, trên bờ sông trống trải, tiếng cười thanh thúy của bé dầnvang ra xa.

Nghe, lòng Mạnh Trọng Cảnh như tro tàn. Cầm thú thì sao, hắn khoác da người, mọi người trong Lâm gia đều thân thiết với hắn.

Mạnh Trọng Cảnh thất hồn lạc phách đi về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!