Chương 21: Tặng quà

Hôm trước, Liễu thịđưa Như Nương lên trấn trên, Như Nương chọn mấy tấm vải tốt nhất, màusắc tươi sáng, tất cả là màu mà các cô nương thích mặc. Liễu thị thấynàng chọn cho chính nàng, lên không nghĩ nhiều, mãi đến khi thấy NhưNương chọn tơ lụa màu xám, nàng mới hỏi Như lqd Nương mua màu này làmgì. Như Nương nói muốn làm một bộ nam trang để sau này khi ra cửa thìlôi ra dùng, Liễu thị hiểu rõ gật đầu, không hỏi nhiều.

Cuối cùng, khitính tiền Liễu thị muốn trả lqd nhưng Như Nương kiên trì từ chối, tựmình trả tiền.

Quay về Lâm gia, Như Nương bắt đầu may quần áo.

Nàng thêu thùa không tệ, động tác cũng thuần thục, ngay hôm ấy đã may xongchiếc váy màu hồng, khi đưa cho Lâm Trúc, hai chị em A Kết mới biết Nhưlqd Nương muốn cảm ơn các nàng, vội vàng từ chối, nhưng váy đã làm xong, Lâm Trúc không mặc thì Như Nương mặc cũng lqd không hợp, Lâm Trúc đànhphải nhận.

"Hà tỷ tỷ, tỷ nhìn thật tốt, chưa đo cho muội đã có thể may vừa thế rồi." Khi thử đồ, Lâm Trúc ngạc nhiên, nói.

Như Nương cười dịu dàng, nhẹ nhàng giải thích: "Ta cũng không lợi hại thếđâu, hôm ấy, quần áo muội phơi ở bên ngoài, ta lén lút vung tay múa chân một chút ấy mà."

Tuy mấy ngày nay, đối với Mạnh Trọng Cảnh, NhưNương không còn tỏ ra lo lắng, nhưng Lâm Trúc vẫn lặng lẽ hỏi thăm lqddò: "Hà tỷ tỷ thêu thùa rất đẹp, tay tỷ lại khéo như vậy, tướng côngtương lai của tỷ thật là có phúc."

Như Nương lắc đầu, khẽ thởdài: "Lúc này, ta chỉ muốn tìm thấy người thân, sau này dừng chân ở đâucòn chưa biết, làm gì có tâm trạng để suy nghĩ tới chuyện hôn sự."

Bình bình thản thản, hiển nhiên là không còn suy nghĩ kia nữa rồi.

Lâm Trúc nhìn trưởng tỷ, A Kết lặng lẽ lườm Lâm Trúc một cái, Như Nươngcũng không phát hiện, nàng cũng biết muội muội có những suy nghĩ quỷquái.

Sáng sớm hôm sau, Như Nương lại bắt đầu may quần áo, A Kếtsợ nàng ấy cũng may cho mình, nàng khuyên từ lqd trước: "Nghìn vạn lầncũng đừng làm cho ta nhé, quần áo của ta nhiều quá rồi, cô khâu hai bộquần áo cho mình đi." Tiếp lqd xúc lâu dài, quan hệ gần gũi, nói chuyệncũng thoải mái hơn.

Như Nương cười với nàng: "Vốn dĩ ta đang may quần áo cho mình mà."

[email protected]@----

Lâm Trúc bật cười không phúc hậu, A Kết bị náo loạn, mặt đỏ bừng.

Đến lúc hoàng hôn, Như Nương vẫn đưa bộ quần áo trắng thêu hoa lan tớitrước mặt A Kết. Nói thế nào A Kết cũng không nhận, Như Nương thở dài:"Đại cô nương, nếu không có các ngươi, chẳng biết lúc lqd này ta cònsống hay đã chết nữa, cô nhận đi, nếu không ta ở đây, ăn không ở không, rất áy náy."

Nàng tình chân ý thiết*, A Kết không có cách nào để từ chối.

*Tình chân ý thiết: thiết tha, thật lòng

Như Nương thở ra nhẹ nhàng, sau bữa cơm chiều, nói với tỷ muội A Kết: "Hailqd ngày nay ở trong phòng, mắt hơi đau, chúng ta ra ngoài đi một chútđi, phong cảnh nông thôn nơi này khác hẳn với bên nhà ta, trước kia, vội vàng chạy trốn, lqd không có cẩn thận nhìn qua, thật ra ta đã muốn ngắm nhìn nó từ lâu rồi."

Quy tắc gia đình nhà nông không hề nghiêmkhắc, không cần chú ý tới chuyện không ra cổng trước, không bước cổngtrong, nói với Liễu thị một tiếng, tỷ đệ lqd Lâm Trúc đi ra ngoài cùngNhư Nương, A Kết vẫn ở trong nhà.

Ngày hè, người ra khỏi cửa hóng mát khá nhiều, hai huynh đệ Mạnh Trọng Cảnh lqd cũng chờ ở bên ngoài. Từ xa, Mạnh Trọng Đạt đã nhìn thấy ba tỷ đệ Lâm Trúc đi về hướng thônBắc, hắn nhanh chóng giục lqd Mạnh Trọng Cảnh: "Đại ca, huynh nhìn kìa, tẩu tử tới bên kia tản bộ, chúng ta cũng sang đó đi?"

Mạnh TrọngCảnh nghe thấy, ngẩng đầu nhìn sang bên kia. Lúc này trời bắt đầu tốisầm, ba người đưa lưng về phía hắn, bên trái là cô nương có vóc ngườicao, bất kể quần áo thể nào thì vóc dáng ấy, hắn vô lqd cùng quen thuộc. Nghĩ tới giấc mộng mấy hôm nay, vị hôn thê thường xuất hiện, ở trongđó, bộ dáng xinh đẹp lúc nàng ăn dấm chua, Mạnh Trọng Cảnh không do dựlâu, dẫn đầu đi sang bên kia.

Tất cả mọi người đều đang tản bộ, trùnghợp lqd gặp nhau thì lên tiếng gọi, ở trong thôn chẳng có gì, lại nói, thôn bọn hắn ở phía tây bắc, nơi ấy cũng không có nhiều người.

Đó là đường đi tới sông Bắc Hà nhưng bọn Lâm Trúc cũng cũng không định điquá xa, đi tới con đường giao nhau ở chỗ sườn lqd núi thì dừng lại. Venđường có cây táo cổ thụ vượn ra một cành thật to, Như Nương ngửa đầuquan sát, tò mò hỏi Lâm Trúc: "Đây là cây nhà ai trồng à?"

LâmTrọng Cửu cướp lời: "Không phải, tự nó lớn lên đó, mùa thu, lúc táo đỏ, ai cũng có thể tới đây hái táo, vừa chua vừa ngọt ăn rất ngon, nhưng hạt của nó rất lớn, không tới hai miếng là ăn xong rồi."

Như Nương cười cười, xoa đầu bé.

Từ xa, tiếng bước chân truyền tới, ba người cùng quay đầu nhìn lại, Như Nương

quét mắt một vòng lập tức vội vàng lqd nghiêng đầu sang chỗ khác, dường như thấy khó xử.

Sắc mặt Lâm Trúc lại thay đổi, không để ý tới tiếng gọi của Mạnh Trọng Đạt, nhìn chằm chằm Mạnh Trọng Cảnh.

Mạnh Trọng Cảnh vẫn cứ nghĩ cô nương xấu hổ, đứng ở bên kia, vị hôn thếkhông cho hắn nhìn, trong lòng vừa khẩn lqd trương vừa vui sướng, nhìnchằm chằm bóng dáng của nàng. Gió đêm thổi lqd qua, quần áo nàng tungbay, dáng người thon thả mảnh mai thướt tha, nhìn thật đẹp, không nóinên lời.

Lâm Trúc thu bộ dáng của hắn vào trong mắt, sắc mặtkhông thể hình dung bằng từ khó coi nữa rồi, nhấc chân đi tới, đứngtrước người Như Nương để che cho nàng ấy, không vui, hỏi: "Mạnh đại ca, huynh lại nhìn chằm chằm Hà tỷ tỷ làm gì?" Thì ra lqd khi Như Nương từbỏ thì hắn lại nhớ Như Nương?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!