Chương 8: (Vô Đề)

Mỗi sáng sớm, Phó Thần đã luyện quyền, người đầy mồ hôi, chà lau qua rồi mới đi dạo một vòng tới phòng khách.

Vừa lúc Hứa quản gia từ trong phòng đi ra, khi ra cửa thì thấy hắn, vội

vàng làm động tác không cần nói chuyện, bước nhanh tới mà giải thích:

"Phó công tử, công tử nhà tôi tối qua cảm thấy không khỏe nên ngủ không

được, bây giờ mới ngủ. Có thể tới trưa chúng ta mới xuất phát được, thật ngượng ngùng vì đã làm phiền."

Đây là việc nhỏ, Phó Thần khoát tay: " Nếu bị bệnh nên nghỉ ngơi thật

tốt, dùng qua cơm trưa rồi đi cũng không muộn. Đây là Thường Quý, đồ ăn

ẩm thực có gì cần chú ý, ngài hãy nói cho hắn biết, hắn đương nhiên sẽ

nói lại với phòng bếp chuẩn bị." Người nọ thoạt nhìn là thiên chi kiêu

tử, có lẽ chưa từng sống ở thôn trang, chung quy người trong nhà mình

chỉ ngẫu nhiên lại đây chơi, nên trong thôn trang được trang hoàng tương đối sơ sài. Hứa quản gia liên tục nói cảm ơn.

Phó Thần xoay người đến hậu viện, thân thể muội muội đã tốt lắm rồi,

không hề kiêng kị có người ngồi cùng bàn dùng cơm, hắn muốn bồi nàng.

Không ngờ đến hậu viện, bên ngoài không thấy một nha hoàn nào, an tĩnh

lạ thường, Phó Thần nảy sinh nghi hoặc, cất bước đi vào nhà chính, cách

một rèm cửa nghe được bên trong có giọng nói của Tôn mama, Lan Hương lo

lắng như là đang cầu xin điều gì. Phó Thần lúc này luống cuống, vén màn đi vào: " Đã xảy ra chuyện gì?"

Lan Hương gấp đến khóc, liền quỳ xuống cúi đầu nhận sai: " Nhị thiếu gia phạt nô tỳ đi, tối qua nô tỳ nên canh chừng cho tiểu thư, tiểu thư đau

lòng cho nô tỳ thức đêm vất vả, khuyên nô tỳ trở về đi ngủ. Nô tỳ thấy

trên người tiểu thư không còn nhiều vảy đậu, ỷ vào tiểu thư mềm lòng mà

sinh lòng lười nhác, thật đã đi ngủ. Nào tưởng sáng hôm nay phát hiện

vảy đậu trên trán rớt ra, để lại một… vết sẹo nhỏ."

Hai chữ mặt rỗ, nàng không có cách nào thốt nên lời, nếu để tiểu thư bên trong nghe được không khác gì xát muối vào vết thương.

Vết sẹo nhỏ? Phó Thần đã thấy qua vảy nốt đậu trên trán muội muội, lớn

chừng hạt đậu, thật sự lưu lại, còn có thể xem như vết sẹo nhỏ?

" Đi ra ngoài quỳ." Mặt Phó Thần lạnh xuống.

Lan Hương cam tâm tình nguyện chịu phạt, chủ động quỳ ở giữa sân, là địa phương ánh mặt trời chiếu xuống.

Buổi sáng là Lan Hương hầu hạ Phó Dung, đi vào không lâu liền bị Phó

Dung đuổi ra. Cho nên Tôn mama còn chưa thấy tình hình của nàng, lúc này Phó Thần lại nổi giận lôi đình, làm bà cũng đau lòng, lấy khăn tay gạt

lệ: " Là lỗi của nô tỳ, ngày thường không quản giáo tốt bọn nha hoàn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!