Chương 6: (Vô Đề)

Hơn nửa tháng sau, Phó Dung mới có dũng khí soi gương. Thời tiết mới vào hạ, chim hót hoa thơm, làm tâm tình nàng cũng vui vẻ.

Bệnh của nàng cũng thuyên giảm, phát đậu cũng không nhiều lắm, hiện tại

những địa phương mà người ngoài có thể nhìn thấy trên người nàng đều

đóng vẩy và tróc ra hết. Chỉ còn lại một vài cái, đen thui thành từng

điểm nhỏ có, lớn cũng có, mặc quần áo vào liền che hết, cũng không bị

ngứa. Chỉ cần Phó Dung không chạm vào thì cũng không sao. Nàng cũng

không lo lắng về những nốt đậu này, chỉ đặc biệt sầu não về nốt đậu ở

giữa trán.

Da nàng rất trắng, càng nhìn thấy rõ cái nốt đen này, rõ rệt đến chói

mắt. Phó Dung giận dỗi lật ngã gương, mắt không thấy tâm không phiền.

" Tiểu thư, nhị thiếu gia mời ngài ra ngoài bắt mạch." Ngoài cửa, Lan

Hương nhỏ giọng bẩm báo. Phó gia ở kinh thành còn có hai phòng, danh

xưng thứ tự của huynh muội Phó Dung đều được bên kinh thành thống nhất.

" Biết." Phó Dung buồn bã trả lời, từ trước gương đứng dậy, cầm lấy mũ

che bằng lụa trắng đội lên đầu. Lát nữa phải hỏi Cát Xuyên nốt đậu trên

trán nàng lưu lại đến cuối cùng có khỏi hẳn không. Chính là bệnh của

nàng không cho truyền cho người khác, nàng ghét bỏ ném mũ che lên trên

giá, vuốt vuốt lọn tóc mỏng trên trán rồi đi ra ngoài.

Dù sao mấy người bên ngoài đều đã thấy bộ dáng của nàng sau khi phát bệnh, nàng có che giấu cũng vô dụng.

Trong nhà chính, Phó Thần đang cùng Cát Xuyên nói chuyện. Cát Xuyên có

kiến thức uyên bát lại có tài ăn nói khôi hài, làm cho Phó Phẩm Ngôn mỗi lần đến đây đều ngồi tán gẫu mà không uống rượu. Phó Thần lại càng trò

chuyện thân thiết với Cát Xuyên hơn vì thời gian hắn ở thôn trang lâu

dài hơn.

Thấy muội muội một thân áo trắng đi tới, bước chân uyển chuyển, khuôn

mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cúi xuống, một bộ dáng buồn khổ ủy khuất, Phó Thần chỉ cảm thấy buồn cười: " Muội muội đừng lo lắng, Cát tiên sinh vừa nói với huynh, hiện tại, muội có thể đi ra ngoài một chút, không cần ngốc

tại trong phòng."

Phó Dung cười khổ, trên mặt có cái khối đen này, nàng thà tự nhốt mình trong phòng còn hơn.

Hướng Cát Xuyên cung kính hành lễ, Phó Dung tự nhiên ngồi đối diện với Cát Xuyên, đưa tay qua.

Cát Xuyên xem mạch, lại kêu Phó Dung cho hắn xem nốt đậu đã đóng vảy ở

trên trán, nhè nhẹ đè xuống, hắn vuốt cằm nói: " Cô nương đã khỏi hẳn,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!