Editor: Campham
Nhưng phàm là gia đình quyền quý, đều thích ở nhà lớn. Nhà lớn khí phái
a, khách nhân trước khi vào cửa đều hâm mộ ngó nhìn, đối đãi với chủ gia đình càng ân cần, trừ phi nhà của mình hoàn hảo hơn.
Nếu có tâm nịnh bợ, riêng hoa viên cũng có đống chuyện để nói, nhưng
nàng không có tâm tư này, cảnh sắc Quận vương phủ nàng nhìn đã chán, nên chậm rãi theo sau Liên Kiều, thỉnh thoảng còn phải tránh huân hương hoa nhài thấp kém. Phó Dung nhìn bóng dáng Liên Kiều âm thầm lẩm bẩm, trách không được chỉ có thể làm tam đẳng nha hoàn, chỉ bằng mùi hương này,
đến gần Quận vương phi cũng bị chán ghét, dùng không tốt thì không bằng
không dùng.
Lan Hương thấy chóp mũi cô nương nhà mình rịn mồ hôi, không khỏi cảm khái: "Hoa viên Quận vương phủ thật lớn."
Liên Kiều nghe thấy, ngó nhìn hòn non bộ trước mắt, cười nói: "Nhanh
nhanh, qua hòn non bộ này, đi mấy bước là tới chỗ nương nương."
Quả thật như thế, Phó Dung cố nén dùng tay quạt gió, tiếp tục đi.
Cách hòn non bộ khoảng hai mươi bước, Liên Kiều khẩn trương đổ đầy mồ hôi, may mắn nàng đi trước nên chủ tớ Phó Dung không thấy.
Sao mà không khẩn trương chứ?
Vạn nhất sự tình bại lộ, nàng và ngoại nam mưu hại cô nương nhà tri phủ, không cần tri phủ đại nhân lên tiếng, cũng bị Quận vương phi đánh chết.
Nhưng, nàng không thể khống chế.
Đó là Tề Sách a, Tề gia đại công tử Tề Bá Ngọc, bằng hữu của thế tử gia. Thế tử tôn quý không thèm ngó ngàn loại nha hoàn thấp kém như nàng, dù
các nàng âm thầm ngưỡng mộ cũng không dám mơ ước. Nhưng, Tề Sách nhìn
trúng nàng, ngày đó nàng lại đây chuyển lời, hắn đột nhiên xuất hiện, về sau lại ngẫu nhiên gặp gỡ mấy lần, hắn kéo nàng ra sau hòn non bộ.
Ánh mắt ôn nhu như nước làm nàng hõm sâu vào, chỉ được hôn nhẹ một cái
lên trán thần trí đã mê mang, thậm chí chỉ cần hắn muốn nàng cũng nguyện ý cho.
Nhưng Tề Sách lại không muốn, hắn chỉ nhờ nàng làm chút chuyện.
Người trong lòng muốn cưới cô nương bên cạnh, cầu nàng dắt dây, Liên
Kiều có chút ghen tỵ nhưng nàng có tư cách gì? Tề Sách là đại công tư
tuần phủ, cho nàng một danh phận di nương đã là ân huệ nên Liên Kiều đã
sớm nhận bạc Tề Sách cho để chuộc thân, chỉ đợi mấy ngày nữa tự xin ra
phủ rồi xin vào Tề gia làm nha hoàn, sau khi phu nhân tương lai quá cửa
thì thu làm di nương.
Vừa nghĩ tới ánh mắt ôn nhu của Tề Sách, Liên Kiều đều quên hết mọi khẩn trương sợ hãi, nàng giơ tay ôm bụng đi tới hai bước, đột nhiên sải bước chạy đến hòn non bộ, cúi đầu nôn khan.
Phó Dung ghét bỏ liếc mắt.
Lan Hương ân cần: "Liên Kiều tỷ tỷ bị sao vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!