Chương 40: (Vô Đề)

​Dưới tán anh đào, Phó Dung một thân y phục hồng phấn, váy dài trắng tinh, thanh tú động lòng người như nàng tiên anh đào kiều mị ham chơi biến ảo mà ra. Đây là lần thứ hai Tề Sách gần nàng như vậy, lần đầu là trong thọ yến của tổ mẫu, lúc hắn đỡ nàng, vừa chạm vào đã lui, căn bản không nhìn kỹ, bây giờ chỉ cảm thấy da như tuyết nhan như ngọc, xinh đẹp khuynh thành.

Hắn kìm lòng không được tiến đến một bước, trầm thấp gọi: "Nùng Nùng, chúng ta lại gặp nhau."

Phó Dung không ngờ đời này nam nhân đầu tiên gọi nhủ danh của nàng là Tề Sách!

Đuổi theo một đường không biết nữ nhân đó là ai lại gặp cái tên bụng đầy ý xấu này, ngoài miệng trấn định vui mừng: "Tề đại ca cũng đến ngắm hoa? Hôm qua nghe ta nói gặp được ngươi, ca ca cao hứng muốn tìm ngươi luận bàn lại bị ta cưỡng ép đi ngắm hoa, may hắn ca ca chịu theo, bằng không lại bỏ lỡ?"

Tề Sách bình tĩnh lắng nghe âm thanh mềm mại, đặc biệt khi Phó Dung kêu ca ca lại rất nhẹ rất nhuyễn, tốt hơn nhiều so với tiếng gào của muội muội. Đợi Phó Dung nói xong, hắn ôn nhu nhìn nàng: "Chính Đường cao hứng, còn muội, thấy ta muội cao hứng không?"

Nếu nghe không hiểu ý tứ Tề Sách, Phó Dung thật phí hai đời làm nữ nhi, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, khờ dại chớp mắt, vừa quay người vừa nói: "Đương nhiên cao hứng, Tề đại ca theo muội, ca ca bọn họ ngồi trong lương đình, chúng ta cùng nhau ngắm hoa..."

Ánh mắt Tề Sách khẽ biến, đưa tay cắt ngang: "Nùng Nùng đừng đi, ta chỉ muốn cùng nàng ngắm hoa, nói chuyện riêng."

Tay bị nam nhân kéo lại, Phó Dung giả bộ không được nữa, gạt cánh tay làm mình ghê tởm, mắng: "Tề đại ca có ý gì? Muội và A Trúc giao hảo, huynh và ca ca muội là đồng môn sư huynh đệ nên muội kính huynh như huynh trưởng, vừa rồi muội coi như chưa từng xảy ra, nếu có lần sau, muội sẽ mời phụ thân làm chủ!"

Nói xong bước nhanh về phía trước.

Khó được cơ hội nai con lạc đàn, sao có thể dễ dàng thả đi?

Tề Sách đanh mặt đuổi theo, chắn trước mặt Phó Dung, mắt đào hoa nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng như muốn phân biệt nàng cố ra vẻ rụt rè hay là thật lòng. Phó Dung căn bản không muốn đối diện với hắn, sau mấy lần phí công mới lạnh lùng trừng hắn: "Huynh không tránh, muội..."

Giọng càng lúc càng lớn, Tề Sách phát giác ý đồ của nàng, tiến lên che miệng nàng lại, kéo sang bên cạnh. Phó Dung vừa giận vừa sợ, ra sức giãy giụa, khí lực không địch lại, nàng hung hăng cắn cánh tay đang ghìm eo mình. Tề Sách lần đầu bị nữ nhân cắn, đau đớn khựng lại, trong mắt gió nổi mây phun, bế bỗng Phó Dung khỏi mặt đất.

Dưới tán anh đào, bên ngoài góc ngoặt, có người nhíu mày.

Nhưng điểm kia động tĩnh không làm Tề Sách chú ý, hắn áp Phó Dung vào thân anh đào, tay vẫn gắt gao che miệng nàng: "Đến cùng muội muốn gì? Lúc đầu huynh không để ý, muội bực huynh, hiện tại huynh thích muội, muội còn nháo cái gì?"

Phó Dung mở to hai mắt trong veo thuần khiết, tuy trừng người, bên trong lại như ủy khuất, người xấu cũng không nhẫn tâm tổn thương nàng. Nhìn tiểu cô nương chỉ cao tới đầu vai mình, hoàn toàn bị hắn bao phủ, Tề Sách mềm lòng hoà hoãn: "Huynh buông ra, chúng ta hảo hảo nói chuyện, muội đừng làm rối nữa được không?"

Phó Dung nước mắt tràn mi, hung hăng đẩy hắn: "Ai náo loạn với ngươi? Mệt ta xem ngươi là quân tử, ngươi bắt cóc ta lại đây làm gì?"

Nàng biết Tề Sách khốn nạn nhưng không ngờ hắn dám làm chuyện bắt buộc người này. Sau mấy chục bước ngắn ngủi, Phó Dung đã rõ khí lực hai người, chỉ cần Tề Sách không muốn, nàng trốn không thoát. Rõ ràng Tề Sách hiểu lầm, Phó Dung lại không dám chọc giận hắn, chỉ có thể trì hoãn, nàng chậm chạp không về, ca ca chắc chắn đi tìm, lúc đó nàng liền an toàn, sau này Tề gia có chuyện gì, nàng cũng có lý do từ chối.

"Cái này không gọi là nháo?" Tề Sách đưa cánh tay rỉ máu tới trước mặt Phó Dung, thấy nàng liếc mắt rồi nghieenh đầu qua bên kia tựa như xấu hổ, kiều diễm làm người ta tức điên, giận dữ trong lòng chẳng biết tại sao phai nhạt, lại nắm tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve: "Nùng Nùng, muội thích huynh phải không? Sao không nói chuyện với huynh? Còn bực huynh thích tỷ tỷ nàng sao?

Đừng giận, đợi tỷ tỷ nàng gả, huynh lập tức đến Phó phủ hỏi cưới."

Hắn còn mặt mũi nhắc tỷ tỷ?

Bất quá Phó Dung cũng hiểu Tề Sách hiểu lầm cái gì.

Nàng không cải chính cũng không thừa nhận, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay bị hắn nắm: "Huynh muốn làm đã làm xong, mau buông muội ra, muội đi lâu ca ca sẽ lo lắng, Lương đại ca và Ánh Phương đều ở đây, bị thấy muội sống thế nào?"

"Tốt, muội về trước, một lát huynh qua tìm các ngươi."

Nàng kiều kiều oán giận, nói rất đạo lý, Tề Sách đang muốn buông ra, ánh mắt vô tình đảo qua mu bàn tay, nhớ tới ánh mắt trừng hắn lúc nãy, khí lực khi nàng giãy giụa, trong lòng khẽ động, đổi giọng: "Chờ chút, huynh chảy nhiều máu như vậy chẳng lẽ muội không đau lòng? Còn nói thích huynh, mệt muội hạ thủ được."

Phó Dung nhẫn nhịn ghê tởm quay đầu: "Ai bảo huynh không thành thật? Huynh không lui, muội còn cắn."

Tề Sách cười cười, nâng cằm nàng lên mới phát hiện lửa giận chợt lóe rồi biến mất trong mắt nàng: "Nùng Nùng, huynh thích muội, muội cũng thích huynh, khó có cơ hội chung đụng, muội cho huynh hôn một cái đi? Giải giải huynh tương tư chi tình... Muội đừng giận, chỉ hôn một cái, hôn xong huynh lập tức thả muội."

Khuôn mặt nam nhân gần trong gang tấc, sắc mặt Phó Dung vốn khó coi chớp mắt lại trắng một phần, lồng ngực dâng tràn cảm giác quen thuộc, mắt thấy Tề Sách không chờ nàng đáp ứng đã tiến lại gần, nhịn không được "Oa" một tiếng ói.

Nàng có thể vô tư dùng một nụ hôn đổi Từ Tấn rời đi, một là vì Từ Tấn quá khó chơi, hai là kiếp trước mọi chuyện thân mật hơn hai người đều từng làm qua, trong tiềm thức không xem Từ Tấn là người lạ. Từng bị hắn ăn sạch sẽ, cần gì phải để ý cho hắn liếm một ngụm?

Nhưng Tề Sách là ai? Là tỷ phu kiếp trước của nàng...

Chỉ riêng ý niệm này đã không cách nào chấp nhận, chống lên thân cây mà nôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!