Editor: Campham
Từ Tấn lời ngon tiếng ngọt, Phó Dung vào tai trái ra tai
phải, hoàn toàn không để trong lòng. Đêm nguyên tiêu cả nhà đoàn viên,
dù thích nàng Từ Tấn cũng không thể bỏ lỡ cơ hội săn đón hoàng thượng,
tám phần là có công vụ thuận đường ghé qua.
Tưởng nàng là tiểu cô nương mới lớn sao?
Lười vạch trần hắn, Phó Dung nhìn cửa phòng, cắn môi nhìn dục vọng chất
chứa trong mắt nam nhân, buông mi thúc giục: "Gặp cũng gặp rồi, vương
gia đi nhanh đi, nha hoàn nghe được động tĩnh, ta chỉ có chết tuẫn
tiết."
Nếu là ban ngày, nàng nhất định sẽ tìm ngọc bội long văn trả cho hắn
nhưng đêm khuya tĩnh lặng cô nam quả nữ, tuyệt đối không phải thời cơ
tốt để nói chuyện. Nàng lại vừa lộ chân, Phó Dung nhớ rõ Từ Tấn thích
nhất chân của nàng, luôn thích nâng nó lên gây sức ép.
Phù dung trong trướng, mĩ nhân tóc đen tán loạn gối trên gối, trên mặt
bởi vừa tập những động tác cổ quái kiều diễm như hải đường, lông mi khẽ
động, môi hồng mím chặt, nhìn thế nào đều là ngượng ngùng đan xen bực
bội, còn vài phần sợ hãi e ngại. Từ Tấn cố nén ý muốn đưa tay sờ chân
nàng, ôn nhu nói: "Yên tâm, nàng ta trúng mê hương, ngủ rất trầm, sẽ
không nghe thấy."
Lại thủ đoạn này!
Phó Dung nhịn không được trào phúng: "Mê hương của ngài đúng là đồ tốt,
vừa ám toán ca ca ta vừa mê choáng nha hoàn của ta, vương gia sao không
trực tiếp dùng trên người ta?"
Từ Tấn không có một chút cảm giác chột dạ, nhìn bộ dáng châm chọc của
nàng như đang làm nũng. Lại nghĩ tới đêm nay nàng hờ hững với Tề Sách,
không thèm liếc nhìn Từ Yến, rõ ràng là nhớ thương hắn, tâm tình càng
tốt.
Tâm tình vừa tốt, dỗ người càng ngọt: "Còn giận sao? Lần trước tình thế
bất đắc dĩ, chúng ta không quen, đêm nay là sợ nàng ầm ĩ? Còn nàng, ta
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!