Phó Dung dùng đũa kẹp sủi cảo trong bát lại thành hai nữa, lấy tôm bên
trong bóc vỏ cho đệ đệ ăn, thu hồi đũa thì phát hiện phụ thân đang dùng
ánh mắt lo lắng do dự nhìn nàng, nàng nhìn về phía đó, phụ thân lập tức
cười: "Đừng chỉ lo cho hắn, con cũng ăn đi, ở nhà ăn no, miễn cho đi ra
ngoài lại tham ăn, những thứ bên ngoài đều không sạch sẽ bằng ở nhà."
Thân mật tự nhiên, dường như lo lắng vừa rồi là do nàng hoa mắt.
Phó Dung biết phụ thân sợ an bày người phạm sai lầm, không cẩn thận tổn
thương đến nàng, nên suốt mấy ngày nay số lần mà phụ thân dặn dò nàng
bao nhiêu nàng cũng không nhớ nổi nữa, nàng có chút bực bội khi không
được tin tưởng, nhưng vẫn là thoả mãn nhiều hơn.
Sau khi ăn xong, trước khi về Phù Cừ viện thay quần áo, Phó Dung đi tới
gần phụ thân, cười hỏi: "Nếu phụ thân không yên tâm thì đi cùng chúng
con đi?"
Phó Phẩm Ngôn bất đắc dĩ nhìn nàng: "Các con một đám người trẻ tuổi đi chơi, ta đi theo làm cái gì?"
Phó Dung quan sát phụ thân từ trên đến dưới, nhịn cười nói: "Phụ thân
cao râu đi thì ai biết được người là phụ thân hay là ca ca của con chứ?
Lời này tuy nịnh nọt nhưng cũng là lời thật lòng. Phó Phẩm Ngôn năm nay
43 tuổi, là phụ thân của 5 huynh muội nàng, nhưng trên mặt lại không có
một nếp nhăn nào, bình thường vẫn luôn chú ý chăm sóc, dáng người cao
to, nhìn như thiếu niên hơn 20 tuổi. Bản thân Phó Phẩm Ngôn cũng biết,
nữ nhân yêu thích chính là cái đẹp, nhưng trên quan trường vốn xem trọng sự từng trải và dày dạn, những người có gương mặt thư sinh rất dễ bị
đồng liêu xem thường, vì vậy ông đã để râu từ khi còn rất trẻ, nó khiến
ông thêm 3 phần thành thục ổn trọng, phối hợp với cặp mắt thâm trầm kia
thì càng trở nên nho nhã và cơ trí.
"Bớt lắm mồm đi." Phó Phẩm Ngôn không có lòng dạ nào để đùa, lại dặn dò
nữ nhi thêm một lần: "Theo sát bên cạnh ca ca, một bước cũng không được
đi xa, nhớ chưa?" Ngay từ đầu ông vốn không có ý định động thủ khi nữ
nhi đi cùng Tề Trúc, nhưng Tề Trúc lại chủ động mời, nữ nhi lại muốn
tham gia náo nhiệt.
"Biết rồi, biết rồi ạ, cha lại xem nữ nhi như trẻ con rồi." Phó Dung không muốn bị ông cằn nhằn nữa liền vội vàng rời khỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!