Chương 27: (Vô Đề)

Edit: Nguyen Thi

Từ Tấn trêu chọc một câu: "Cám ơn ta như thế nào?" Rơi vào trong tai Phó Dung, uy lực của nó còn kinh người hơn cả ý nghĩa của

nụ cười ôn nhu của Tề Sách.

Ngồi xổm trên cỏ, hai tay Phó Dung đặt trên đầu gối, lúc này

nàng không bị khống chế, đem tay phải mò vào trong tay áo tay

trái lặng lẽ vuốt một ít da gà trên cổ tay. Nhưng đối diện với đôi mắt loé lên hứng thú như sao sáng, da gà kia còn không lặn

xuống mà càng ngày càng nhiều.

Từ Tấn này thật không bình thường, ấn tượng Từ Tấn trong Phó

Dung hơn phân nửa là xuất hiện vào buổi tối với khuôn mặt lạnh

lùng, ánh mắt lặng lẽ ít nói. Trước đây không bao giờ nhìn

thẳng nàng, nhưng mà đời này nàng và Từ Tấn mới gặp nhau có 2 lần, lời nói mà Từ Tấn nói với nàng nhiều hơn so với một năm sống chung ở đời trước.

" Vì sao dân nữ phải tạ ơn Vương gia?" Phó Dung rũ mắt xuống,

thật sự cần lời giải thích: " Trước hết nói chuyện Vương gia

ẩn thân, Vương gia vì an nguy của mình muốn giết huynh muội dân

nữ diệt khẩu, Vương gia lưu tính mạng chúng tôi, chúng tôi nên

cảm kích Vương gia sao? Nhưng huynh muội chúng tôi lên núi để du

ngoạn vô duyên cô cớ bị tai hoạ bất ngờ, Vương gia thật sự giết

chúng tôi thì có khác gì phường trộm cướp."

Nói xong lấy can đảm quan sát sắc mặt Từ Tấn. Bản năng nói cho nàng biết Từ Tấn không muốn giết người, hiện tại Phó Dung

không hiểu tại sao Từ Tấn đánh ngất ca ca lại gọi nàng tới

nói chuyện. Hắn có thể đánh nàng ngất xỉu sau đó bỏ đi. Nếu đổi lại là nàng, thà rằng nàng lặng lẽ trốn đi cũng không thể tin tưởng cam đoan của tiểu cô nương, cho dù Từ Tấn lấy thân phận Vương gia để có lý do tin tưởng nàng không dám tiết lộ ra ngoài.

Sợ nàng sau khi xuống núi nói cho phụ thân biết, tiết lộ hành

tung của hắn? Nếu thật sự sợ như vậy, sao lại không trốn đi hoặc

dứt khoát giết bọn họ? Càng nghĩ càng không đúng ở chỗ nào.

Từ Tấn thoạt nhìn không phải người thiện lương hay mềm lòng.

Từ Tấn cười, biết nàng thông minh còn không biết nàng lớn gan, dám cùng một Vương gia nói lý lẽ.

Thấy ánh mắt nàng khiếp sợ có chút ý hối hận, Từ Tấn bày

ra bộ dáng rộng lượng: " Ngươi nói cũng có chút đạo lý, nhưng

ta đã nói lời công bằng giúp lệnh tôn ngươi cũng nên cảm tạ ta

chứ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!