Chương 22: (Vô Đề)

Editor: Nguyệt Sắc

Sóng nhẹ nhàng vỗ, một cơn gió thổi qua mang theo mùi nước hồ nhàn

nhạt, xuyên qua màng trúc vào trong khoang thuyền, nhưng lại không đủ để xua tan nhiệt trên mặt Phó Uyển.

"Thật ra là huynh muốn nói gì?"

Cúi đầu im lặng, nam nhân bá đạo chậm chạp không mở miệng nói với

nàng, Phó Uyển càng thêm nóng nảy. Tiếp tục trì hoãn thời gian như vậy

ca ca và muội muội sẽ hiểu lầm, nàng không nhịn được nhỏ giọng hỏi. Bởi vì quá khẩn trương, nàng cũng không kịp nghĩ tại sao ca ca và muội muội lại không có ngăn cản hắn?

Đây là lần đầu tiên hai người ở một mình cùng nhau, lần đầu tiên nói

chuyện trực tiếp, Lương Thông cực kỳ khẩn trương, khi nhìn thấy nàng

ngượng ngùng khẩn trương thì bộ dáng hào hùng ban nãy dần mất đi, thật

sự chỉ muốn cứ đứng như vậy mà ngắm nàng.

Hắn thật lâu không nói một lời, ánh mắt lại nhìn nàng không chút cố

kỵ, Phó Uyển cảm thấy có chút giận, Lương Thông vốn đứng chắn ở cửa sau, nàng nhấc chân bỏ đi về trước, đột nhiên xông vào, nàng cho rằng hắn có việc gấp muốn nói, nếu biết hắn vô lại như vậy, nàng đã đi ra từ sớm.

"Nhị muội muội"

Lương Thông hô một tiếng, thân thể cao lớn như cơn gió cản trước người Phó Uyển, cũng che mất một phần ánh nắng chiếu vào.

Hắn kề sát như vậy, thân thể cường tráng như núi trước mắt, Phó Uyển

giật mình lùi về sau, Lương Thông liền nhanh tay kéo vào trong ngực,

gương mặt mềm mại chạm vào lồng ngực lại có chút đau.

Nhưng bây giờ đâu phải thời điểm nghĩ đến đau.

Phó Uyển nhẹ nhàng giãy giụa.

Lương Thông càng ôm chặt nàng, khí lực lớn đến muốn đem nàng khảm vào

trong người, cũng không cúi đầu nhìn nàng, hắn đem cằm đặt lên đỉnh đầu

nàng, mặc kệ nàng giãy giụa, hạ giọng nói nhỏ:" Nhị muội muội đừng sợ,

ta không làm gì muội cả, ta chỉ muốn nói với muội hai việc liền đi, để

ta ôm muội, ta sợ sau này sẽ không có cơ hội này nữa, tuyệt đối không

phải muốn khi dễ muội"

Cả người Phó Uyển đều dán vào ngực hắn, âm thanh trầm thấp của nam

nhân cùng với sự thân mật này càng trở nên nhu tình. Phó Uyển nghe ra sự lo lắng của hắn, chẳng biết tại sao liền tin hắn, không giãy giụa nữa,

yên lặng đợi hắn nói tiếp.

Nàng cảm thấy Lương Thông không phải là người xấu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!