Phó Dung không phát hiện Phó Uyển cùng Lương Thông chạm mặt nhau, nàng
nghiêm túc nghe Lương Ánh Phương nói khi bơi lội cần lưu ý cái gì, nghe
xong tâm tình rất tốt. Thời tiết sáng sủa, gió thổi nhẹ phất phơ, cùng
nhóm tỷ muội tốt đi du lịch, loại tư vị tự do tự tại này ở kiếp trước từ sau khi nàng 15 tuổi gả cho người ta cũng không thể hưởng thụ qua.
Đáng tiếc lại có người chuyên môn chống đối với nàng, nhất định muốn
hướng trên người nàng hất thùng nước lạnh. Trong nháy mắt giọng nói của
Tề Sách lọt vào tai, Phó Dung lập tức nắm chặt tay. Tại sao hắn lại ở
chỗ này? Sauk hi bình tĩnh, Phó Dung đã nhớ ra, ở phía đông nam Tín Đô
thành này có ngọn núi Tử Vi phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, các nhà giàu xa gần cũng ở trên núi cất một biệt viện. Quận Vương phủ, Tề gia là hai nhà giàu trong thành chiếm địa phương này sớm nhất. Phó Dung biết Tề
gia có thôn trang ở đây, nhưng nàng lại không thể nào ngờ được lại gặpTề Sách ở dưới chân núi, khéo đến mức không thể tin được.
" Chính Đường, Thiếu Cừ, sao các ngươi lại tới đây?" Tề Sách mặc một
thân áo xanh nhạt ngắn, thân hình cao ngất đứng trong bóng cây ở ven
đường, trên đầu cài trâm bạch ngọc được ánh mặt trời chiếu xuống theo
khe hở lá cây trông thật rạng rỡ, càng làm ngũ quan của hắn thêm xuất
chúng.
Phó Thần nhìn tùy tùng bên cạnh hắn một chút, xuống ngựa nói: " Cùng
muội muội đi dạo trên núi, nhìn ngươi trong sân vắng tản bộ, thì ra đã
sớm tới đây rồi." Tề Sách cười cười đi về hướng hai người Phó Thần: "
Thời tiết quá nóng, ta ở nhà tâm trí không tỉnh táo để xem sách được,
liền tới đây, hôm qua mới tới, sáng nay đột nhiên muốn đi ra ngoài chút, không ngờ gặp phải các ngươi thật là có duyên."
Lương Thông nói tiếp: " thật khéo, vậy ngươi tiếp tục đi giải sầu, bọn
ta đi trước để thu xếp. Gia trang của hai nhà chúng ta cũng gần, Bá Ngọc có muốn đến ngồi một chút không, sư huynh đệ chúng ta đã lâu không cùng nhau luận bàn rồi."
Tề Sách gật đầu, hỏi rõ bọn họ khi nào thì trở về trong thành, cười
thỉnh hai người đi trước, từ đầu đến cuối không có nhìn sang xe ngựa bên kia. Lương Ánh Phương lại len lén nhìn hắn, xe ngựa lại một lần nữa di
chuyển, nàng bĩu môi, nhỏ giọng nói với Phó Dung: " Nơi nào cũng gặp
phải người nhà bọn họ, kgông biết Tề Trúc có tới không, Nùng Nùng ta nói xui trước, nếu Tề Sách đem Tề Trúc cũng mang tới biệt viện nhà ta, mà
ngươi lại cùng nàng nói chuyện, ta liền không dạy bơi cho ngươi."
Phó Dung trong lòng vừa động, nghi hoặc hòi: " Ta biết ngươi chán ghét
Tề Trúc, nhưng sao ngươi cũng phản cảm với ca ca của nàng vậy, hay là Tề đại ca có đắc tội với ngươi?"
Phó Uyển an tĩnh nghe hai người tâm sự, đem màn xe nhếch lên một góc kéo xuống, quay đầu chợt nghe Lương Ánh Phương ai oán nói: " Tề Sách là
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!