Chương 41: (Vô Đề)

Người trên một chiếc xe ngựa phía sau bỗng gọi nàng: Cảo Tiên?

Ôn Thù Sắc quay đầu lại, thấy Ôn đại gia đang thò đầu ra từ cửa sổ, lúc này mới để ý, trong đoàn xe ngựa phía sau, Ôn gia cũng có mặt.

Biết hôm nay đại bá phụ dẫn theo người nhà về Đông Đô, nhưng không ngờ lại gặp nhau giữa chợ. Ôn Thù Sắc tiến lên: Bá phụ...

---

Bộ khoái của Chu Khoáng và đám thị vệ đối đầu, không ai chịu nhường ai.

Không có bằng chứng, cũng không thể ra tay thật, Chu Khoáng hết cách, theo bản năng quay đầu lại.

Bùi Nguyên Khâu nhìn theo ánh mắt hắn, thấy Tạ Thiệu đang dựa vào xe ngựa, vẻ mặt kinh ngạc:

"Hiền chất cũng ở đây à?"

Xin chào.

Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tạ Thiệu đứng dậy, tiến lên chào: Bá phụ.

Bùi Nguyên Khâu tỏ vẻ tiếc nuối:

"Lần này về ta định nói chuyện với hiền chất vài câu, nhưng mãi không tìm được cơ hội."

Tạ Thiệu nói không vội:

"Gia nghiệp nhà họ Bùi ở đây, bá phụ nhất định sẽ còn về quê, đợi lần sau bá phụ trở về, cháu sẽ đến thăm."

Bùi Nguyên Khâu cười, bỗng nhiên thở dài một tiếng không đầu không đuôi:

"Chỉ sợ vật đổi sao dời thôi."

Quay đầu liếc nhìn Chu Khoáng, rồi lại nhìn Tạ Thiệu:

"Lời hôm đó ta vẫn chưa nói hết với hiền chất. Năm xưa Tạ Thượng thư vì sao từ quan, hiền chất có biết không?"

Lại tự trả lời: "Chẳng qua là một tên học trò dưới trướng ông ấy, mượn danh tiếng của Thượng thư gây chuyện, bị người ta tố cáo lên trước mặt Hoàng thượng.

Cũng không phải chuyện gì to tát, trong sạch tự khắc rõ ràng, điều tra rõ là được, nhưng Tạ Thượng thư lại quá cương trực, lập tức từ quan về Phượng Thành. Ngươi nói xem làm vậy có đáng không?

Ta vẫn luôn không hiểu, Tạ Thượng thư cả đời coi trọng đức hạnh, lời nói việc làm đều không chê vào đâu được, với tính cách của ông ấy không nên mang tiếng xấu mà sống.

Đợi ngày nào ông ấy trở về, hiền chất không ngại hỏi kỹ ông ấy xem?Phụ thân lấy mình làm gương, chẳng qua là muốn cảnh tỉnh đồng liêu và hậu bối, cho dù ở vị trí cao, cũng phải luôn thận trọng, ngàn vạn lần đừng đi nhầm đường, gây ra hậu quả không thể cứu vãn.

Kẻ sĩ tuy có học thức, nhưng hành vi mới là gốc rễ.

"Bùi Nguyên Khâu nhìn chàng, im lặng một lúc, bỗng nhiên cười lớn hai tiếng:"Hiền chất quả nhiên không hợp ở đây, bầu trời Đông Đô mới là nơi để ngươi tung hoành.

Mong rằng Tạ Thượng thư đừng làm chuyện hồ đồ, nếu lỡ dở tương lai của hiền chất, không chỉ là tổn thất của bách tính Đại Phong, mà ngay cả Hoàng thượng cũng sẽ tiếc nuối…Người không phận sự tránh ra…"

Tiếng nói bị tiếng vó ngựa dồn dập cắt ngang. Bùi Nguyên Khâu quay đầu lại, thấy Tạ phó sứ và huyện lệnh Phượng Thành đang vội vã chạy tới.

---

Ôn Thù Sắc đang đứng bên xe ngựa nói chuyện với Ôn đại gia, nghe thấy tiếng vó ngựa bên tai, ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua trước mặt, chỉ nhìn thấy hai bóng lưng mờ ảo.

Một trong số đó là vị công tử trẻ tuổi mặc quan phục, tư thế ngồi trên lưng ngựa rất tao nhã. Trong lòng đang nghi ngờ, bỗng nghe thấy Tường Vân hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!