---
Đêm đó, đại phòng náo loạn cả lên.
Nhị cô nương ôm đại phu nhân khóc lóc:
"Mấy chục đồng xu, nàng ta coi ta là ăn mày sao? Không đúng, nàng ta đang mắng ta là ăn mày, còn hỏi ta có cha mẹ hay không..."
Đại phu nhân tức đến mức hoa mắt chóng mặt, nếu không phải trời đã tối, bà ta nhất định sẽ xông đến chỗ lão phu nhân, đuổi cổ cái thứ không biết trời cao đất dày kia ra khỏi cửa.
Sáng hôm sau, sau khi rửa mặt xong, thậm chí còn chưa kịp ăn sáng, đại phu nhân đã dẫn Tạ nhị cô nương hùng hổ đến viện của lão phu nhân, vừa đến đã thêm mắm dặm muối kể lại những lời Ôn Thù Sắc nói tối qua cho Tạ lão phu nhân nghe:
"Ta gả vào Tạ gia, theo đại gia cũng coi như sống nửa đời người rồi, hôm nay lại vì chút tiền bạc, mà bị một con nhóc miệng còn hôi sữa mắng là ăn mày, người ngoài đều gọi ta là đại phu nhân, ta thấy mình không xứng đáng chút nào, hôm nay đúng là mất hết mặt mũi..."
Đại phu nhân tự hạ thấp mình trước, sau đó mới lên án Ôn Thù Sắc từ đầu đến chân, nhất định phải bắt lão phu nhân cho một câu trả lời.
Đang lúc ồn ào, một người hầu vội vàng chạy vào, vừa vào cửa đã nói:
"Phu nhân, mấy vị chưởng quầy của các cửa hàng đều đang đứng chặn ở ngoài cửa, nói là muốn tìm đại phu nhân đối chiếu sổ sách, đuổi thế nào cũng không đi, nhất định phải gặp phu nhân..."
Đại phu nhân sững sờ:
"Đối chiếu sổ sách gì?"
Lúc đại phu nhân đến chỗ Tạ lão phu nhân khóc lóc, các chưởng quầy của cửa hàng Tạ gia vừa vặn đến giao sổ sách, An thúc dẫn bọn họ đến gặp Ôn Thù Sắc.
Các chưởng quầy theo lệ thường niên, đều sẽ trừ đi một khoản chi tiêu của nội trạch trước. Mỗi cửa hàng đều có một quyển sổ sách như vậy, ghi lại toàn bộ những món hàng mà đại phòng Tạ gia đã đến lấy.
Phấn nước đại phu nhân dùng, hương liệu của cả Tạ phủ, đều lấy từ cửa hàng...
Mấy năm trước, dù nhị phu nhân còn ở phủ, khoản này cũng đều được gạch bỏ trong sổ sách, nhưng hôm nay, tam thiếu phu nhân lại xem một lượt, rồi đột nhiên nói:
"Khoản này ta không nhận."
"Các chủ tử trong phủ, hàng tháng đều đến phòng thu chi lĩnh bạc mua phấn nước, hương liệu, sao có thể còn đến cửa hàng lấy hàng? Bình thường các chủ tử bận rộn, không nhớ rõ những chuyện này, chỉ có thể để cho các ngươi tự ý thêm vào, ai biết thật giả thế nào?
Hôm nay, sổ sách của các vị, xin lỗi, ta không thể nhận.
"Mấy vị chưởng quầy nghe vậy, đều giật mình, vội vàng thanh minh:"Tam thiếu phu nhân, những thứ này thật sự đều là các chủ tử trong phủ đến cửa hàng lấy, bọn tiểu nhân nào dám tự ý ghi nợ...Vậy thì càng không hợp lý.
"Ôn Thù Sắc nghi hoặc nhìn bọn họ:"Nghe An thúc nói, các vị ít nhất cũng đã làm chưởng quầy được năm năm, lẽ ra không nên hồ đồ như vậy.
Cửa hàng buôn bán, tiền trao cháo múc, dù chưa bán được, hàng cũng phải còn, giờ tiền không khớp với hàng, các vị vừa nói sổ sách của mình trong sạch, vậy ai lấy đi, thì cứ đi tìm người đó mà đòi lại.
"Sóng chưa kịp yên, lại nổi sóng gió. Tạ lão phu nhân nghe xong, sững người, quay sang nhìn sắc mặt ngây dại của đại phu nhân, căn bệnh tim dai dẳng bao năm bỗng nhiên khỏi hẳn, thầm niệm một câu"Bồ Tát hiển linh
", đảo mắt một cái, ngất xỉu."Lão phu nhân...Mẹ...Nhanh, nhanh đi mời đại phu.
"Nam Chi đỡ bà vào phòng trong, thấy đại phu nhân còn định đi theo, liền không khách khí nói:"Lão phu nhân bệnh cũ chưa khỏi, đại phu nhân đừng đến kích động bà ấy nữa, nếu bà ấy có mệnh hệ gì, làm sao ăn nói với đại gia và nhị gia?
"Cái đồ đáng chết. Đại phu nhân bất lực đành phải quay về, vừa đến cửa viện, đã bị mấy vị chưởng quầy vây quanh:"Đại phu nhân, mấy khoản này xin đại phu nhân thanh toán trước...Nô tài cũng có mấy khoản.Còn của nô tài nữa...
"Đại phu nhân đau cả đầu:"Các ngươi làm sao vậy, ai cho các ngươi lá gan đến đây chặn cửa?
"Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!! Các chưởng quầy dứt khoát quỳ xuống:"Đại phu nhân thứ lỗi, đại phu nhân là phu nhân của phó sứ, thân phận cao quý, chắc chắn sẽ không vì mấy chục lượng bạc mà làm khó bọn tiểu nhân..."
Là chưởng quầy, hôm nay lại bị một cô nương hỏi đến cứng họng, so với số tiền bị thiếu, danh tiếng mà mình vất vả gây dựng bao nhiêu năm nay mới là quan trọng nhất.
Bất kể đại phu nhân nói gì, mấy người bọn họ cũng không lay chuyển, quyết tâm bám lấy chủ nợ đòi tiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!