Đang suy tính trong lòng, thì một bà tử vội vàng chạy vào bẩm báo:
"Tạ lão phu nhân tới rồi, nhị nương tử và cô gia cũng về ạ."
Ôn lão phu nhân sững người, ngây ra một lúc, bỗng nhiên ngồi bật dậy trên giường, cố gắng xuống giường:
"Con hồ ly già này, bà ta còn mặt mũi tới cửa sao."
Vừa nói vừa giục Tào cô cô:
"Nhanh lên, mau giúp ta sửa soạn, ăn mặc cho chỉnh tề..."
—
Tổ tiên hai nhà họ Tạ và họ Ôn là bạn vong niên, nên mới có hôn sự này, trước kia Tạ lão phu nhân cũng đã từng tới nhà họ Ôn chơi.
Chỉ là hôm nay khác xưa, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
Nhưng vô tình nhà họ Ôn đã đưa một đứa cháu dâu vừa ý tới cửa, đã được lợi thì không thể làm ra vẻ, đã tới cửa thì phải thể hiện thành ý.
Thời tiết mùa xuân se lạnh, hôm nay Ôn Thù Sắc mặc một chiếc váy màu vàng ngỗng, áo khoác cùng màu, Tường Vân cầm một chiếc áo choàng gấm mỏng trên tay, sợ nàng lạnh nên chuẩn bị sẵn để khoác cho nàng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tạ lão phu nhân nhìn thấy, khi hai người đi tới gần, bà liền nói với Tường Vân:
"Đưa áo choàng cho cô gia đi."
Tường Vân cũng là người thật thà, chưa đợi Tạ Thiệu trả lời, đã cúi đầu đi tới trước mặt hắn, đưa chiếc áo choàng gấm trong tay ra, Tạ Thiệu đành phải đưa tay nhận lấy.
Chiếc áo choàng gấm màu trắng sữa, chất liệu mềm mại mịn màng, thêu từng bông hoa nhỏ màu đỏ, tươi tắn rực rỡ, khoác lên tay áo màu xanh nước biển của hắn, màu sắc càng thêm nổi bật.
Loại vải hoa hòe hoa sói này, vừa nhìn là biết đồ của tiểu thư khuê các, Tạ Thiệu hơi nhíu mày, còn chưa kịp hoàn hồn, thì vị nữ lang bên cạnh đã mỉm cười với hắn, không hề khách sáo:
"Làm phiền lang quân rồi."
[Tác giả có lời muốn nói]
Các bảo bối tới rồi ~
Tổ tiên của Ôn gia vốn ở Phụng Thành. Năm xưa, tiên đế Văn Xương vì cảm kích tấm lòng thành của Ôn lão gia tử nên đã đặc biệt cho người ta xây dựng phủ đệ này ở Phụng Thành, vô tình lại để lại cho Ôn gia một con đường lui.
Sau khi đương kim thánh thượng đăng cơ, Ôn lão gia tử bị giáng chức, cả nhà dọn về Phụng Thành. Cánh cổng lớn trước phủ đệ vốn uy nghi lộng lẫy đã bị phá bỏ, thay vào đó là một cánh cổng nhà đơn giản.
Bức bình phong bằng đá vẽ trúc tùng, một hành lang dài mộc mạc, không có chút khí phái nào. Đi vào trong một cánh cửa nữa mới thấy được những bức chạm trổ tinh xảo, từ đó mới nhìn ra được sự huy hoàng ban đầu của phủ đệ này.
Ôn Thù Sắc nóng lòng muốn về nhà, cùng với tỳ nữ Hạnh Vân dẫn đường đi trước. Tạ Thiệu cùng Tạ lão phu nhân sóng vai đi sau cách ba năm bước. Người truyền lời làm theo lời dặn của Ôn lão phu nhân, dẫn mọi người đến Tâm Viễn đường, trước tiên dùng trà tiếp đón.
Nửa chén trà sau, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, Ôn Thù Sắc thắt lòng, vươn cổ ra nhìn qua song cửa sổ, thấy Ôn lão phu nhân dẫn theo Tào cô cô và hai nha hoàn đi xuống hành lang.
Mười mấy ngày xa cách cùng bao nhiêu biến cố xảy ra, nàng cũng chẳng màng đến việc có bị người ta chê cười hay không, đứng dậy bước nhanh ra ngoài, đứng ở bậc thềm, nhìn lão nhân gia đã ngoài sáu mươi trước mặt, giọng nghẹn ngào gọi một tiếng: Tổ mẫu.
Chưa đợi Ôn lão phu nhân kịp phản ứng, nàng đã nhấc váy, chạy nhanh xuống thềm, tiến lên ôm chầm lấy bà:
"Tôn nữ nhớ người muốn chết."
Từ nhỏ được Ôn lão phu nhân nuôi nấng, tình cảm của hai bà cháu chẳng khác nào mẹ con. Thuở bé, Ôn Thù Sắc mỗi khi vui vẻ đều thường nhào vào lòng Ôn lão phu nhân. Lớn lên hiểu chuyện rồi, biết thế nào là quy củ, đã rất lâu rồi nàng không làm càn như vậy.
Ôn lão phu nhân bị nàng ôm như vậy, nước mắt cũng trào ra, hít sâu một hơi, mọi suy nghĩ khác đều tan biến, chỉ vỗ vai nàng, khàn giọng nói: Trở về là tốt rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!