—
Hôm qua Tạ Thiệu đã đồng ý đưa nàng về nhà mẹ đẻ, Ôn Thù Sắc cả đêm chỉ nghĩ đến bà nội, trời còn chưa sáng đã tỉnh dậy. Nàng trằn trọc không ngủ được, bèn dậy thu dọn đồ đạc.
Sợ Tạ Tam đột nhiên đổi ý, nàng sai Tường Vân đến canh gác trước cửa Tây sương phòng từ sớm.
Hôm qua sau khi rời khỏi phủ họ Bùi, Tạ Thiệu bị Châu Quảng và Thôi Niên lôi kéo đến Bạch lâu, nghe mấy thương nhân Tây Hạ hát suốt cả đêm.
Cách hát của Tây Hạ khác với Đại Phong, trong khúc hát toàn là chuyện tình yêu nam nữ, không hề che giấu, sự phóng túng của người thường một khi bị khơi dậy sẽ như nước vỡ bờ. Một khúc hát xong, cả đám công tử đều khen hay.
Tạ Thiệu về phủ rất muộn, đang ngủ say thì bị tiếng ồn ào đánh thức.
"Cô gia, đã đến giờ Thìn rồi."
"Giờ Thìn một khắc rồi."
"Hai khắc rồi, cô gia, cô gia..."
"Tường Vân cô nương xin đừng làm ồn, công tử vẫn chưa tỉnh..."
Tạ Thiệu trở mình ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, mắt vẫn còn cay xè. Khi ra khỏi cửa, tiểu thư trước cửa lại tràn đầy năng lượng, cười vẫy tay với hắn:
"Lang quân, nên xuất phát rồi."
Đổi cách gọi cũng nhanh thật.
Tạ Thiệu không để ý đến nàng, bảo Mẫn Chương đi chuẩn bị quà, còn mình thì đi theo sau tiểu thư đang gần như nhảy cẫng lên kia, cùng nhau ra khỏi sân.
"Lang quân, chàng thích ăn gì, có kiêng gì không? Để ta dặn dò đầu bếp trước."
Tạ Thiệu không chút hứng thú: Gì cũng được.
Vậy để ta lo liệu. Nàng lại quay đầu nói với hắn:
"Hôm nay lang quân không có việc gì chứ? Ngày xuất giá ta vừa từ trang trại về, còn chưa kịp về phòng đã bị đẩy lên kiệu hoa, hôm nay ta muốn về dọn dẹp một chút, chắc sẽ mất chút thời gian, ta nói trước với lang quân để chàng đừng giục ta nhé?"
Không còn vẻ hung dữ như mọi khi, nàng bày ra dáng vẻ cầu xin, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nhiệt huyết, trông ưa nhìn hơn rất nhiều.
Vì sao nàng phải đến trang trại, Tạ Thiệu đương nhiên biết. Hắn cũng hiểu cảm giác bị ép cưới, đã đồng ý với nàng rồi, không cần thiết phải phá hỏng tâm trạng của nàng:
"Trước giờ Mùi, muộn nhất là giờ Mùi."
Trước giờ Mùi là đủ rồi, chỉ cần không phải vừa ngồi xuống đã đi là được: Đa tạ lang quân.
Nữ lang hài lòng, quay đầu không để ý đến hắn nữa. Hai người, một người tràn đầy phấn khởi, một người ủ rũ, vừa đi qua bức bình phong thì nhìn thấy Tạ lão phu nhân đứng ở cửa.
Hôm qua Tạ Thiệu đến thăm bà, còn thấy bà sắc mặt xanh xao nằm trên giường, đột nhiên thấy bà có thể xuống đất được, hắn ngẩn người: Bà nội?
Xin chào.
Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nhưng ánh mắt Tạ lão phu nhân lại đang nhìn Ôn Thù Sắc:
"Đây là Thù Sắc sao? Nhìn xinh xắn thật đấy, vừa nhìn đã biết là người nhà họ Tạ chúng ta..."
Kết hôn nửa tháng, đây là lần đầu tiên Tạ lão phu nhân gặp mặt Ôn Thù Sắc. Vẻ kinh ngạc trong mắt bà không phải giả vờ, thật sự là bà không ngờ Ôn Nhị cô nương nhà họ Ôn lại xinh đẹp như vậy.
Tối qua bà nghe Phương ma ma nói hôm nay Tam thiếu phu nhân muốn về nhà mẹ đẻ, đã là vợ chồng bàn bạc xong xuôi, bà cũng không thể ngăn cản nữa. Không ngăn cản được, vậy thì cùng đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!