Phương ma ma gật đầu:
"Tường Vân cô nương nói không sai, hôm nay công tử đã giao sổ sách cho Tam thiếu phu nhân, sau này nếu muốn tìm Tam thiếu gia lấy tiền, cứ tìm Tam thiếu phu nhân là được."
Không thể nào?
Bích Vân kinh ngạc. Ai trong phủ mà chẳng biết nàng ta chỉ là đồ giả, nếu Tam thiếu gia thật sự chấp nhận được nàng ta, sao lại chuyển sang ở Tây sương phòng?
Có thể giữ nàng ta lại trong viện, chẳng qua là để xoa dịu lão phu nhân, đợi lão phu nhân khỏe lại, một tờ hưu thư, nàng ta đến Tạ gia chẳng phải chỉ như ngựa xem hoa sao...
Nhưng Phương ma ma là người của Tam thiếu gia, không thể nói dối.
Một lúc lâu sau, Bích Vân mới hoàn hồn. Tuy không hiểu vì sao Tam thiếu gia lại làm chuyện hồ đồ này, nhưng trước mắt nàng ta phải cúi đầu, đành quay lại trước mặt Ôn Thù Sắc, lần này thái độ khách sáo hơn rất nhiều:
"Tam thiếu phu nhân, người xem, tiền mua phấn nước tháng sau của Đại phu nhân..."
Ôn Thù Sắc bị An thúc lải nhải cả ngày, tai vẫn còn ù đi, không ngờ lại nhanh chóng được thực hành như vậy, liền hỏi: Bao nhiêu?
Lời lẽ, ngữ khí y hệt Tam thiếu gia.
Bích Vân thở phào nhẹ nhõm: Năm trăm lượng. Nàng ta đang đợi đối phương viết giấy, nhưng lại thấy nữ lang trên ghế quý phi từ từ đứng dậy, hỏi: Phấn nước hiệu nào?
Hiệu nào.
Câu hỏi đơn giản như vậy, có lẽ chưa bao giờ có ai hỏi, Bích Vân ngẩn người. Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt nữ lang, nàng ta vội vàng nói:
"Của hiệu Thôi gia ở Tây phố."
Nữ lang biến sắc, lộ vẻ khó chịu:
"Công tử Thôi gia, Thôi Liêm, dù sao cũng là huynh đệ kết nghĩa với lang quân, sao lại giở trò lừa gạt sau lưng?"
Thấy Bích Vân vẻ mặt mờ mịt, Ôn Thù Sắc giải thích: "Đại phu nhân chắc còn chưa biết? Phấn nước của hiệu Thôi gia tuy hộp đẹp, nhưng điểm nhấn cũng chỉ ở cái hộp, phấn nước bên trong đều là hàng nhập từ Thanh Châu, mà phấn nước Thanh Châu đến từ đâu? Chẳng phải là Dương Châu sao?
Nhà mẹ đẻ của mẫu thân, nhà họ Nguyễn, là nhà buôn hương liệu nổi tiếng ở Dương Châu, mỗi năm phấn son xuất đi các nơi chiếm tám phần, Thôi gia lừa người khác thì thôi, sao lại lừa cả Đại phu nhân?
"Càng nói càng tức, Ôn Thù Sắc ưỡn ngực:"Đại phu nhân nhà chúng ta xuất thân danh giá, dung mạo tú lệ, mặt đâu phải cái mâm ngọc, một tháng cùng lắm dùng mười hộp, mười hộp mà đến năm trăm lượng!Nàng nhíu mày:Thôi gia dùng phấn nước của mẫu thân, bán lại cho lang quân với giá cao gấp mấy chục lần, chẳng phải là coi lang quân là kẻ ngốc sao? Thôi gia không sợ cắn rứt lương tâm à?
"Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!! Bích Vân há hốc mồm."Không được, ta phải đi tìm lang quân, nói cho chàng biết chàng bị lừa rồi.
"Nàng đột nhiên đứng dậy, Bích Vân sợ hết hồn, vội vàng ngăn nàng lại:"Tam thiếu phu nhân, từ từ...Nàng ta lắp bắp:Phấn nước Đại phu nhân dùng, hình như không phải toàn bộ là của hiệu Thôi gia, còn có... Đầu óc nô tỳ thật sự không nhớ rõ.
"Ôn Thù Sắc cũng không làm khó nàng ta, sắc mặt dần dịu xuống:"Thì ra là vậy, Thôi gia cũng quá đáng lắm rồi.
"Bích Vân liên tục nói phải:"Nô tỳ nhất thời nhớ nhầm.
"Ôn Thù Sắc không tiếp tục truy hỏi, chỉ lo người nhà họ Tạ bị lừa:"Nhà chúng ta cũng có cửa hàng phấn nước mà, trước đây ta đã dùng qua, chất lượng giống hệt của hiệu Thôi gia, sau này Đại phu nhân cần phấn nước thì cứ đến cửa hàng lấy, không thể để người khác kiếm tiền của chúng ta một cách vô lý.
Còn phải để Đại phu nhân tự bỏ tiền ra mua...Không cần làm phiền Tam thiếu phu nhân..."
Tường Vân nhìn sắc mặt biến đổi của Bích Vân, trong lòng thấy sảng khoái.
Tiểu thư nhà nàng khác với Tam thiếu gia, tiền đã trên người mình thì là của mình , người khác muốn đến vơ vét cũng không dễ dàng gì, của hồi môn của Đại tiểu thư nhà họ Ôn chính là một ví dụ.
Nửa canh giờ sau, Bích Vân tay không đi ra.
Vừa ra khỏi phòng, gió đêm thổi qua, nàng ta mới cảm thấy lưng ướt đẫm mồ hôi.
Bỗng nhiên nhận ra, Tam thiếu phu nhân này... không phải là người dễ đối phó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!