Tạ Thiệu dừng mắt, im lặng một lúc, mỉm cười chào hỏi: Bá phụ.
Bùi Nguyên Khâu thấy hắn đến, xoay người tiến lên, tiếp tục câu chuyện vừa nãy: Tạ lão khỏe chứ?
Tạ Thiệu đáp: Đều khỏe ạ.
Bùi Nguyên Khâu nhìn hắn một cái, đột nhiên hỏi:
"Sao vậy, không nghĩ đến chuyện về Đông Đô à?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tạ Thiệu lắc đầu:
"Phong tục Đại Phong coi trọng việc lá rụng về cội, hơn nữa Phượng Thành sơn thủy hữu tình, người đã an cư lạc nghiệp ở đây, ai còn nỡ rời đi nữa."
Bùi Nguyên Khâu nghiêng đầu cười: "E rằng đây là ý của cha con đấy. Thằng con bất hiếu nhà ta, con cũng biết, từ nhỏ đã nhiều suy nghĩ, ban đầu ta cũng giống cha con, muốn trói nó bên cạnh, nhưng sau đó thì sao?
Quan hệ cha con rạn nứt, bèn nghĩ thông suốt, con cháu có suy nghĩ riêng của nó, làm cha mẹ không thể can thiệp được.
"Tạ Thiệu im lặng lắng nghe, không đáp lời. Bùi Nguyên Khâu thấy hắn không nói gì, bèn nói thẳng:"Tạ lão vẫn không đồng ý cho con đến Đông Đô?Tạ Thiệu nói:Bá phụ hiểu lầm rồi, con và cha có cùng chí hướng, cũng thích cảnh đẹp Phượng Thành.Ta thấy không hẳn vậy.
"Bùi Nguyên Khâu quay đầu, ngẩng đầu nhìn trời:"Năm đó con mười hai tuổi, đứng trước bảng vàng trên tường rồng hổ ở trường thi, một câu
"Muôn dặm non sông, còn trông cậy vào lớp trẻ", đến nay các triều thần nhắc đến vẫn còn khen ngợi không ngớt đấy.Chỉ là lời nói ngông cuồng, thiếu hiểu biết lúc trẻ, khiến bá phụ chê cười rồi.Gọi là trẻ tuổi gì chứ?
"Bùi Nguyên Khâu như bị hắn chọc cười:"Nếu con tự nhận mình già, vậy cha con, lão phu phải gọi là gì đây?
"Thở dài một tiếng, lại nói:"Chuyện trên đời đều do số phận, người có sứ mệnh gánh vác trên vai, càng muốn trốn thì càng trốn không thoát.
Con có biết sau Tạ lão, vị Vương Phó Xạ chỉ làm quan vài ngày kia c.h.ế. t như thế nào không?Vương Phó Xạ bị hại là vì trước kia từng bị cướp tiền bạc và thiếp thất, đối phương sợ hãi nên ra tay mà thôi. Nhà họ Tạ ta không có quyền không có thế, không thù không oán với ai.Ai nói thế?
Chẳng phải Phượng Thành này còn có Tĩnh Vương sao?
"--- Ở sân sau, Bùi Khanh không thấy người đâu, tìm một vòng mới thấy Tạ Thiệu đi ra cùng cha mình, sắc mặt lập tức thay đổi. Lúc tiễn Tạ Thiệu ra cửa, Bùi Khanh ghé vào tai hắn nói nhỏ:"Người này tâm tư thâm sâu, đã đầu quân cho phe cánh của Hữu Tướng, hôm nay dù có nói gì với huynh, huynh cũng phải cẩn thận.
"Tạ Thiệu cong môi cười, vỗ vai hắn:"Biết rồi.Hôm nay là ta thất lễ, ngày mai ta sẽ đến cửa tạ lỗi.
"Tạ Thiệu nhận lấy dây cương trong tay Mẫn Chương, xoay người lên ngựa:"Ngày mai e là không rảnh.Có hẹn rồi?Về nhà."
Ôn Thù Sắc không khỏi kích động. Bên cạnh cảm giác choáng váng như thể bỗng dưng trúng số độc đắc, lần đầu tiên gánh vác trọng trách quản gia, nàng thấy trong lòng căng phồng như có ngọn lửa đang bùng cháy.
Cha nàng đã đi Phúc Châu.
Tuy rằng ông đã giao toàn bộ tài sản cho nàng, nhưng bà nội cũng không dám thật sự đặt hết trứng vào một giỏ, chỉ cho nàng tiêu xài số tiền cha gửi về mỗi quý để trang trải chi phí cho phòng lớn và tiền tiêu vặt của nàng. Các cửa hàng trà ở Phượng Thành đều nằm trong tay bà.
Tạ Tam thì khác, hắn đã giao toàn bộ tài sản của nhị phòng nhà họ Tạ vào tay nàng, không chút giấu giếm.
Được tin tưởng như vậy, nàng nhất định không thể để hắn thất vọng.
Tuy không có danh tiếng hiền thục như Đại phu nhân, nhưng nàng nguyện thử một lần. Đợi sau này quản lý gia đình tốt rồi, khi rời khỏi Tạ gia, cũng không đến nỗi bị người ta nói là ăn không ngồi rồi, đến rồi đi chẳng để lại dấu vết gì.
Khi An thúc tìm đến, Ôn Thù Sắc tỏ thái độ rất tốt. Nàng ngồi ngay ngắn trên ghế quan, bảo Tình cô cô rót trà cho An thúc, nói năng khách sáo:
"Tiểu bối kiến thức nông cạn, còn mong An thúc chỉ dạy nhiều hơn."
Có lẽ vì đã có Tạ Thiệu, kẻ ăn chơi trác táng kia làm tiền lệ, thấy nàng như vậy, An thúc cảm động đến rơi nước mắt, trong nháy mắt như nhìn thấy hy vọng. Ông lật giở từng cuốn sổ sách, tỉ mỉ giải thích cho nàng từ đầu đến cuối.
Ruộng Nhà Ta Một Mẫu Ba Phần Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại Nương Tử, Hộ Giá! Huyền Huyễn Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân Ngôn Tình, Khác, Hiện Đại
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!