Chương 20: (Vô Đề)

Tiệc cưới của Đại công tử nhà họ Tạ hôm qua, người ra bái đường lại là Tam công tử, đã gây ra không ít xôn xao.

Chưa kịp hiểu rõ ngọn ngành, sáng sớm hôm nay, không biết ai là người đầu tiên lan truyền, trên dưới phủ đồn ầm lên rằng tân nương được đưa vào nhà họ Tạ hôm qua cũng không phải là Ôn đại tiểu thư, mà là Ôn nhị tiểu thư.

Càng ngày càng loạn.

Mọi loại suy đoán đua nhau xuất hiện, còn ly kỳ hơn cả thoại bản. Trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được, cơn gió mạnh với khí thế không thể ngăn cản, thổi qua tường, nhanh chóng lan ra khắp đường phố ngõ hẻm.

Tin đồn vừa nổi lên, nhà họ Tạ chắc chắn sẽ bị nhấn chìm, Tạ Thiệu sáng sớm đã đến Túy Hương Lâu, sai người đi mời Chu Khoáng.

Túy Hương Lâu về đêm đèn đuốc sáng trưng, ca múa tưng bừng, ban ngày cũng chỉ là nơi uống rượu trò chuyện. Chu Khoáng nhận được tin, liền trèo tường đến.

Lên lầu đẩy cửa phòng ra, thấy Tạ Thiệu đang ngồi bên cửa sổ, mặc một bộ trường bào cổ tròn màu đen thêu hoa văn, ngồi xếp bằng trên chiếc gối, nghiêng đầu nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới, vội vàng gọi: Tạ huynh.

Tạ Thiệu quay đầu lại, Chu Khoáng ngồi phịch xuống đối diện chàng, vẫy tay bảo tiểu tư bên cạnh rót trà, nhấp một ngụm:

"Trà của Túy Hương Lâu vẫn ngon nhất, trà ở nhà dù thơm đến đâu, vẫn cứ thiếu thiếu một vị gì đó."

Đặt chén trà xuống, hắn vội vàng khoe khoang với chàng:

"Ta đã bỏ ra cả tháng chi tiêu, mời gánh hát ở Bạch Lâu bên kia sông đến phủ nhà huynh góp vui, còn dùng cả Hồng nha bản nữa, thế nào, khúc hát tối qua có sôi động không?"

Quả thật rất sôi động.

Tạ Thiệu không trả lời, chỉ nhếch môi cười.

Khác với vẻ phóng đãng bề ngoài của Chu Khoáng, sự phóng túng của Tạ Thiệu ăn sâu vào tận xương tủy, vừa nhìn đã thấy người tài hoa hơn người, chỉ khi nổi lên ý xấu, dáng vẻ công tử bột ăn chơi trác táng của con nhà thế gia mới lộ ra.

Chu Khoáng quá quen thuộc rồi, hắn vừa cười như vậy, Chu Khoáng bỗng nhiên thấy bất an:

"Sao vậy, hát không hay à? Nếu không bị cấm túc, ta cũng có thể đến góp vui, tiếc thật... Yên tâm, khi huynh thành thân, ta nhất định sẽ đến náo nhiệt ba ngày ba đêm."

Tạ Thiệu hiếm khi không đáp lại.

Trước đây, Tạ Thiệu rất ít khi hẹn gặp người khác vào sáng sớm như vậy, thấy chàng hình như có chuyện muốn nói, Chu Khoáng không nói nhảm nữa, chủ động hỏi:

"Tạ huynh có chuyện gì, cứ nói thẳng."

Vừa nói, có người đẩy cửa phòng bên cạnh ra, hai gian phòng tuy có vách ngăn, nhưng dãy cửa sổ sát đường thì thông nhau, lúc này đều đang mở, tiếng nói chuyện bên kia rõ ràng truyền sang:

"Chuyện nhà họ Tạ các ngươi đã nghe chưa?"

"Chuyện Đại công tử bị đổi thành Tam công tử ấy hả?"

"Đó mới chỉ là màn dạo đầu thôi, còn nhiều chuyện hay ho hơn nữa, nghe nói người nhà họ Ôn đưa đến cũng không phải là Đại tiểu thư, các ngươi đoán xem là ai?"

Im lặng một lúc, người đó lại nói: Ôn nhị tiểu thư!

"Còn có chuyện hoang đường như vậy nữa sao?"

"Hình như nhà họ Ôn cũng nói vậy..."

Tạ Thiệu bảo Mẫn Chương đóng cửa sổ lại, tiếng nói chuyện bên cạnh lập tức bị chặn lại ngoài cửa sổ, ngẩng đầu lên, Chu Khoáng đối diện đã há hốc mồm, trừng mắt nhìn chàng không chớp.

"Quả thật có một chuyện."

Đã nghe thấy rồi, Tạ Thiệu cũng lười giải thích, tiếp lời hắn vừa nói, phẩy tay áo cầm ấm trà rót thêm trà cho hắn:

"Giúp ta phao tin đồn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!