Chương 18: (Vô Đề)

Gặp nhau rồi, không biết sẽ có bao nhiêu lời mắng chửi hắn, hắn ở lại đây không tiện, đứng dậy nói:

"Ta ra ngoài trước, nàng thu dọn xong thì gọi một tiếng, phòng là của ta, không phải ta không rộn rãi, mà thật sự là ta có tật hay trở mình khi ngủ, chỗ khác ngủ không quen, làm phiền nàng bảo người trải chiếu dưới đất, trải chỗ nào cũng được, ta không ngại."

Ôn Thù Sắc không kiểm soát được lực tay, giật mạnh một lọn tóc, nhất thời hoa mắt chóng mặt.

Cạch, cửa mở ra, người kia đã bỏ đi.

Thanh cô cô, Thu Oanh, Tường Vân lập tức xông vào, Tường Vân chạy nhanh nhất, phịch một tiếng quỳ trước mặt Ôn Thù Sắc, nhìn nàng từ trên xuống dưới, vừa khóc vừa hỏi:

"Tiểu thư, hắn có bắt nạt người không..."

Thanh cô cô và Thu Oanh cũng quỳ xuống, vừa lau nước mắt vừa nói:

"Tiểu thư, là nô tỳ vô dụng."

Ôn Thù Sắc không nói gì, đợi cho cơn sóng cuộn trào trong lòng lắng xuống, mới quay đầu dặn dò Tường Vân:

"Cô đến thôn trang, cạo lớp vàng trên tượng Bồ Tát cho ta."

[Tác giả có lời muốn nói]

Bồ Tát:

Thí chủ, khoan đã! Đây đã là lần ta hiển linh nhanh nhất rồi.

Nàng bỏ ra số tiền lớn cúng bái, thành tâm thành ý nói ra những mong ước về lang quân tương lai của mình với tượng Phật, thậm chí không tiếc dát vàng lên tượng, vậy mà hãy nhìn xem Phật tổ đã báo đáp nàng như thế nào.

Phật tổ vô dụng, không có tư cách hưởng thụ lớp vàng của nàng.

Tường Vân liên tục gật đầu:

"Cô nương yên tâm, ngày mai nô tỳ sẽ phái người đi cạo lớp vàng đó, nếu cô nương vẫn còn tức giận, chúng ta sẽ ném nó vào lò hương cho nó ăn tro."

Thanh cô cô thì bảo Thu Oanh đi đóng cửa, chặn đám người hầu nhà họ Tạ ở bên ngoài, chỉ còn lại người nhà họ Ôn, rồi mới quay lại lo lắng hỏi Ôn Thù Sắc:

"Nhị cô nương, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Còn đường lui nào không?"

Ôn Thù Sắc cố gắng vùng vẫy.

Thanh cô cô vội vàng ghé sát vào nói:

"Có, nô tỳ sẽ lập tức đưa cô nương về, nói rằng hôm nay nhà họ Ôn gả đi là Đại cô nương, chỉ cần Nhị cô nương trốn trước, ngày mai nhà họ Tạ đến đòi người, đòi cũng là đòi Đại cô nương..."

Xin chào.

Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thu Oanh nghe được một nửa, mắt tròn xoe, kinh ngạc ngắt lời:

"Thanh cô cô, đây chẳng phải là hại Đại cô nương sao?"

Thanh cô cô sững người, quay đầu nhìn Thu Oanh, bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm đến mức trong lòng run sợ, lại quay đầu đi chỗ khác. Bà quên mất, ở đây còn có một người thuộc phe địch.

Cách này đúng là hại Đại cô nương, nhưng ngoài cách này ra không còn cách nào khác.

Trong chốc lát, mọi người đều chìm vào im lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!