Chương 13: (Vô Đề)

Đại Phong thái bình thịnh trị đã hơn hai mươi năm, phong tục cũng dần cởi mở, không còn hà khắc với nữ nhi như trước, ngày thành thân cũng không có quy củ nào bắt buộc tân nương phải nhịn đói.

Từ sáng sớm đón dâu đến khi vào cửa, nhìn thì nhanh nhưng thực ra đã qua gần nửa ngày.

Thế nhưng Ôn Thù Sắc không có ý định bỏ quạt xuống, nàng ngồi ngay ngắn ở đó, cẩn thận tìm kiếm bóng dáng của Tình cô cô và Thu Oanh.

Nương tử?

Con không đói. Tìm một vòng không thấy người đâu, cũng chẳng nghe thấy tiếng động gì, nàng đành phải lên tiếng hỏi:

"Ma ma có thấy cô cô và nha hoàn đi cùng con không?"

Bà tử cười nói:

"Nương tử yên tâm, lão phu nhân đã dặn dò kỹ, bảo bọn nô tỳ phải tiếp đãi người nhà họ Ôn chu đáo, Tình cô cô và Thu Oanh cô nương, nô tỳ đã sắp xếp ổn thỏa, đang dùng bữa nghỉ ngơi ở hậu viện rồi ạ."

Bà ta khom người nói tiếp:

"Nô tỳ họ Phương, nương tử có gì cứ dặn dò nô tỳ."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ôn Thù Sắc sững người.

Dùng bữa nghỉ ngơi?

Vào lúc quan trọng này…

Thấy nàng nghi ngờ, Phương ma ma tiến lại gần một bước, nhỏ giọng nói:

"Nương tử đã vào cửa, từ nay về sau chính là người nhà họ Tạ rồi, nô tỳ cũng không giấu gì nương tử, nhà họ Tạ có một quy củ bất thành văn, đêm tân hôn của tân nương, người hầu hạ trong phòng phải là nô bộc của nhà chồng…"

Ôn Thù Sắc kinh ngạc, còn có quy củ như vậy nữa sao?

"Nương tử, bỏ quạt xuống đi…"

Ôn Thù Sắc vội vàng ngửa người ra sau, tránh ánh mắt của Phương ma ma: Con không mệt. Trong lòng vẫn còn nghi hoặc, Tình cô cô dọc đường đi còn căng thẳng hơn cả nàng, sao có thể yên tâm bỏ mặc nàng một mình được?

Lúc này, Tình cô cô và Thu Oanh quả thật đã được sắp xếp ổn thỏa, trước mặt bày đầy một bàn rượu thịt thịnh soạn, nhưng cửa phòng lại bị khóa trái.

Lũ cướp người đáng c.h.ế. t kia, không nói không rằng, lôi hai người ra ngoài rồi đưa thẳng tới đây, còn nói năng khách sáo:

"Cô cô và cô nương cứ nghỉ ngơi ở đây, không cần lo lắng cho nương tử nữa."

Cũng không biết đây là nơi nào, chắc chắn là một xó xỉnh vắng vẻ, Tình cô cô đã hét đến khản cả giọng nhưng vẫn không có ai để ý.

Thu Oanh vẫn không ngừng lay cửa:

"Có ai không? Có ai ở đó không?" Lay mệt rồi, nàng ta quay lại nhìn Tình cô cô mặt mày tái mét, bĩu môi, sắp khóc đến nơi:

"Cô cô, chúng ta phải làm sao bây giờ? Bây giờ nhị nương tử và Tam công tử chắc đã bái đường xong rồi, nhị nương tử còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra…"

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến là Tình cô cô lại bốc hỏa:

"Lòng người khó đoán, nhà họ Tạ cũng là danh gia vọng tộc, vậy mà lại làm ra chuyện thất đức như vậy…"

Thu Oanh không dám hé răng, nhà mình cũng không phải hạng người lương thiện giữ chữ tín gì, nàng ta đề nghị với Tình cô cô:

"Hay là chúng ta cứ nói thẳng với họ, người tới là nhị nương tử…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!