Yến Quy cho nước vào bồn tắm, sau đó nhờ Cố Dĩ Di giúp nàng quấn vết thương bằng màng bọc thực phẩm.
Mặc dù Cố Dĩ Di sẽ giúp nàng rửa sạch, nhưng vẫn cần cố gắng không để vết thương chạm vào nước, rốt cuộc là vẫn cần cẩn thận hơn một chút, nếu thực sự bị nhiễm trùng thì không tốt chút nào.
Thành thật mà nói, từ nhỏ Cố Dĩ Di đã là một tản thủ, ngày nhỏ vì thường xuyên bị người khác chê cười vì không có cha mẹ nên cô thường xuyên đáng nhau với người khác, trên người có nhiều vết thương lớn nhỏ không dừng bâp giờ.
Mỗi lần như vậy cô đều không quan tâm, bôi chút thuốc là xong chuyện, nhưng lần này cô đối xử với Yến Quy hoàn toàn trái ngược với phong cách thường ngày của cô, sự cẩn thận của một đời cô đã dùng hết rồi.
Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, hai người đi vào phòng tắm, nước nóng đã chuẩn bị xong, hơi nước nghi ngút. Yến Quy đi tới bồn tắm, nàng từ từ c ởi quần áo ra, quay đầu nhìn Cố Dĩ Di.
Ánh mắt cô không biết nhìn vào đâu nên chỉ nhìn chằm chằm vào tường gạch thất thần, Yến Quy không khỏi bật cười. Trong lúc bàng hoàng, Cố Dĩ Di nhận ra điều gì đó không ổn, cô nhìn quanh phòng tắm và hỏi:
"Sao phòng tắm của chị không có gương vậy?"Tay đang c ởi quần áo của Yến Quy dừng lại, nhìn sang cô.
Cố Dĩ Di có chút hối hận, cô nhớ đến chuyện Yến Quy đã che gương ở trong phòng tắm của quán bar Đương Quy khi còn ở thành phố lại, trực giác nói với cô, điều này có lẽ là đã chạm vào thứ gì đó nhậy cảm của Yến Quy rồi. Cô muốn bù đắp một chút nhưng Yến Quy đã nói trước rồi.
"Chờ chị cưởi xong quần áo thì em sẽ biết thôi. Đến lúc đó....." Yến Quy quay mặt đi chỗ khác, khó chịu nói:
"Nếu như em không thích...."Không thích? Cố Dĩ Di buột miệng nói:
"Tại sao em lại có thể không thích chị cơ chứ!"
Yên Quy nhìn cô thật lâu, chủ đề về chiếc gương đã biến mất theo cách này, lý do nàng không soi gương không phải là vì những vết sẹo mà là vì bản thân hoàn toàn không nhận ra mình nữa rồi.
Nàng không nói gì thêm, thản nhiên cởi chiếc áo sơ mi bẩn thíu ra, lộ ra làn da trắng như tuyết. Ánh mắt của Cố Dĩ Di nhìn thẳng vào bờ vai trần của nàng, hơi thở của cô đột nhiên ngưng trệ.
Cô không ngờ rằng, ý của Yến Quy là như này...
"Chị.... những cái trên người chị...." Cố Dĩ Di đi đến phía sau nàng và nhìn chằm chằm vào những vết sẹo lộ ra trên làn da trắng như tuyết trên cơ thể nàng.
Yến Quy nhìn vào mắt cô, nhìn thấy sự kinh ngạc, đau khổ, khó hiểu trong mắt cô, không có sự ghét bỏ mà nàng đang lo lắng. Có bí mật ẩn trong đôi mắt nheo lại, Yến Quy lãnh đạm nói:
"Do các vụ án từ ngày xưa gây ra."
Vụ án gì?
Cố Dĩ Di hỏi xong lại cảm thấy không thoải mái, đây không phải là vạch trần những vết sẹo của cô sao:
"Nếu như chị không muốn nhắc tới nữa thì bỏ đi...."Yến Quy cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của đối phương, nén chặt cảm xúc trong mắt, ngước mắt lên nhìn cô, ôn tồn nói:
"Không có gì lớn cả, chỉ là một vụ nổ thôi."
Vụ nổ.... Cố Dĩ Di ngay lập tức phản ứng lại, chẳng trách lúc trước khi đối mặt với vụ nổ cả người nàng lại kích động như vậy, hóa ra trước đây nàng đã từng trải qua một vụ nổ như vậy rồi, hơn nữa còn bị thương và để lại sẹo nữa, điều này sẽ để lại bóng ma tâm lý với vụ nổ.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận rồi, Cố Dĩ Di đột nhiên không thể kiềm chế được bản thân mà bước tới ôm lấy nàng.
Yến Quy quá gầy rồi, bình thường mặc quần áo cũng có thể cảm thấy được, bây giờ phần trên cơ thể nàng chỉ còn lại một bộ đồ lót, Cố Dĩ Di dán chặt lên da thịt nàng, càng cảm nhận được sự gầy gò của nàng đang ở trong lòng cô.
Yến Quy ở trong vòng tay cô không động đậy, nói nhỏ:
"Bẩn lắm, chị còn chưa tắm rửa mà."Cố Dĩ Di ôm chặt nàng và nói: Không bẩn mà.Yến Quy đưa tay che lên cánh tay của cô đang ôm ở eo của nàng nói:
"Trước đây chị thực sự rất sợ em nhìn thấy."
"Chỉ vì sợ em sẽ ghét bỏ chị sao?"
Yến Quy âm ừ, không phủ nhận, quả thật nàng vẫn luôn nghĩ như vậy, sợ Cố Dĩ Di ghét bỏ. Cố Dĩ Di ngẩng đầu lên, tựa cằm vào vai nàng, nhìn nàng bằng đôi mắt hồng đào, trong hơi nóng bốc lên ở phòng tắm nhìn càng có vẻ quyến rũ hơn.
"Em sẽ không ghét đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!