Chương 47: Nhà Giam 17

Đây là lần thứ hai Yến Quy ở nhà của Cố Dĩ Di, so với lần đầu tiên, nàng đã cư xử quen thuộc và tự nhiên hơn, và Cố Dĩ Di rất vui.

Niềm vui phấn khích này tiếp tục kéo dài cho đến khi Yến Quy đi tắm, Cố Dĩ Di đã bình tĩnh lại và nghĩ đến một câu hỏi gần đây

- rốt cuộc mối quan hệ hiện tại của họ là như thế nào?

Người yêu? Nhưng rõ ràng ai cũng chưa tỏ tình, cũng chưa nói rõ là muốn ở cùng nhau, vậy thì không thể coi đó là quan hệ yêu đương được.

Nhưng bầu không khí và hình mẫu giữa hai người họ đã là cảm giác đó rồi, ngoại trừ không có những hành động đặc biệt thân mật ra, tất cả những thứ khác đều phát triển theo hướng đó, chỉ là không có danh phận thôi.

Tâm trạng của Cố Dĩ Di có chút phức tạp, cô nhớ lại từng chi tiết trong mối quan hệ của mình với Yến Quy, nói không phải là quan hệ yêu đương thì cô cũng không tin.

Cô cảm thấy họ là những người không cần tuyên bố mà chỉ cần ngầm hiểu nhau là được rồi, chỉ thiếu nước chọc thủng hoàn toàn lớp giấy dán cửa sổ này.

Sau khi Yến Quy từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy Cố Dĩ Di đang ngồi thất thần trên ghế sô pha, trên tay ôm một chiếc gối, vẻ mặt nghiêm túc, như đang suy nghĩ chuyện gì đó quan trọng lắm. Nghĩ cái gì vậy? Ngay cả khi cô đi từ phòng tắm ra cũng không phát hiện ra nữa.

Yến Quy bước từng bước đi đến, Cố Dĩ Di cũng không nhận ra, cho đến khi người đó đã đứng trước mặt cô. Cố Dĩ Di ngẩng đầu, hai người nhìn nhau:

"Chị tắm xong rồi sao?"Yến Quy thấy trong mắt cô có một tia khó hiểu, ừ một tiếng:

"Em làm gì thất thần thế?"

Không có gì.

Cố Dĩ Di ôm gối co người lại một cách khó chịu, cô nhìn Yến Quy, nàng đang mặc một bộ đồ ngủ mà nàng đã mặc khi đến đây lần trước.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Cố Dĩ Di lại nói:

"Lần sau chị tới thì mang theo vài bộ quần áo để thay đi..."Nói xong cô có chút hối hận, ý đồ rõ ràng như vậy, rõ ràng là muốn ở chung mà chưa có danh phận rồi! Nghĩ đến danh phận, Cố Dĩ Di lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh rồi.

Cũng không thể trách cô cứng đầu như vậy, bình thường tất cả những cử chỉ yêu thương cô đều đã làm rồi, chỉ là một câu nói này thôi, theo cô không phải làmột câu nói đơn giản, nàng sẽ do dự ngỗ nhỡ bị từ chối rồi thì phải làm thế nào? Như vậy thì ngay cả như bây giờ cũng không thể duy trì được rồi sao?

Không biết cô đang suy nghĩ linh tinh điều gì, Yến Quy trả lời rất tự nhiên:

"Được rồi. Khi nào rảnh rối chúng ta cùng đến trung tâm thương mại mua sắm nhé."Cố Dĩ Di không phản ứng lại ngay: Mua sắm cái gì?Yến Quy nhìn cô rồi nói:

"Không phải là muốn tôi mang quần áo tới để thay sao? Lại không muốn rồi sao?"

Không! Cố Dĩ Di nhanh chóng phủ nhận, nhưng lại nhanh miệng nói:

"Không phải là không muốn!"

Ừ. Yến Quy thản nhiên trả lời rồi tiếp tục lau tóc. Cố Dĩ Di nhìn nàng và hỏi:

"Vậy nếu tôi nói không muốn nữa thì sao?"Yến Quy tò mò nhìn cô, nói:

"Vậy thì không cần đi mua sắm nữa thôi."

Cố Dĩ Di:

"Em bảo chị đến chị liền đến, không bảo chị đến chị không đến, cái gì chị cũng nghe theo em sao?"Yến Quy:

"Đúng vậy. Đây không phải là nhà của em sao."

"Vậy nếu là nhà chị thì sao?"Yến Quy đột nhiên cảm thấy cô có vẻ đang phân cao thấp, hỏi: Cái gì mà nhà tôi?Cố Dĩ Di:

"Nếu là nhà chị, cũng là em muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi sao?"Yến Quy giật mình, như thể nàng hiểu cô đang nói cái gì.

Vì vậy, nàng ngừng lau tóc, ngồi xuống bên cạnh Cố Dĩ Di và nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!