Chương 29: Trống Rỗng 29

Biển rộng hoà với bầu trời luôn cho người ta cảm giác vĩnh hằng vô tận, loại cảm giác này vào ban đêm đặc biệt mãnh liệt, cuối màn trời và biển rộng vô tận nối thành một mảnh, như một bức màn màu đen trải ra, không có điểm cuối.

Yến Quy nhìn chằm chằm một mảnh đen tối trước mắt, nghĩ xem dưới đáy biển có gì, nàng vô thức nghĩ đến K xã, nghĩ hang ổ của bọn họ đã chuyển dời đến nơi nào, phải chăng vẫn đang trốn kín nơi vùng biển rộng này.

Đang xuất thần, người nàng đột nhiên ấm áp, Yến Quy mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Dĩ Di đứng ở sau nàng, khoác cho nàng một chiếc áo khoác. Thấy nàng nhìn qua, Cố Dĩ Di nói:

"Tự mình chạy đến chỗ này ngồi hóng gió, còn không sợ lạnh đến đóng băng."

Vừa nói vừa ngồi xuống cạnh Yến Quy, đặt xuống bên chân nàng nửa két bia. Yến Quy nhìn lướt qua, nói:

"Hôm nay em uống không ít."Cố Dĩ Di lấy một chai rượu ra ngửa đầu uống một ngụm lớn, không thèm để ý nói:

"Hôm nay không trộn vào uống, không say."

Yến Quy nhìn cô xác thật bình thường hơn rất nhiều so với lần trước, cũng không tiếp tục ngăn cản. Hai người sóng vai ngồi một lát, cũng không nói chuyện, Yến Quy vốn không biết nói gì, Cố Dĩ Di cũng không nói, cô cũng không mở đầu câu chuyện, cứ như vậy tiếp tục nhìn chằm biển rộng ngây ngốc.

Cố Dĩ Di uống bia tựa như nước, chỉ trong chốc lát đã hết một chai vào bụng, cô nghe âm thanh đám người phía sau cười đùa, cũng giương môi, nhìn qua thì tâm tình không tồi, nói:

"Hôm nay đã uống không ít, em thấy Du Du có chút mệt, cũng may bạn gái cô ấy ở đây còn có thể ngăn lại một chút, bằng không đám nhóc kia thật sự dám chuốc cô ấy đến khi nằm sấp xuống."

Yến Quy cười, nói:

"Mọi người đều rất vui vẻ."

"Một khi vui vẻ liền làm ầm ĩ, ồn ào muốn chết, sau này ở đây lâu rồi chị sẽ hiểu."Yến Quy Ừm một tiếng. Cố Dĩ Di nói:

"Chị không cảm thấy phiền là được."Yến Quy cười:

"Nếu không phải thân thể tôi không cho phép, cũng có thể theo bọn họ nháo loạn một đêm."

Cố Dĩ Di vén tóc, không nói tiếp, biết nàng nói dối, nàng không thích ồn.

Thân trên ngã ra sau đôi tay chống lên bờ cát, đôi chân dài duỗi thẳng ra. Yến Quy thấy mắt đào hoa của cô thích ý híp lại, cũng bắt chước bộ dáng này ngã ra sau, đôi chân dài đã cuộn lại nửa ngày duỗi mở ra, cả người cũng có loại cảm giác thư giãn theo.

Hai người cứ như vậy ngồi trên bờ cát, Cố Dĩ Di lại mở ra hai chai rượu, đưa cho Yến Quy một chai.

Cô uống rượu quá nhanh, Yến Quy nửa bình còn chưa uống xong, cô đã uống hết một chai. Yến Quy liếc mắt thấy khuôn mặt cô đã phiếm hồng, nói: Uống chậm một chút. Cố lấy tiện: Không sao.

Uống nhanh lại say.

Cố Dĩ Di trầm mặc, không hé răng, nhưng là đột nhiên cơ thể nghiêng qua một chút, cả người nhích lại gần Yến Quy. Yến Quy liếc xéo cô, đối với hành động này của cô không có phản ứng gì, tất cả đều ngầm đồng ý.

Cố Dĩ Di biết thái độ của nàng, liền dứt khoát để cho toàn bộ nửa người trên lệch qua trên người người ta, còn gác đầu lên vai người kia, giống như không xương. Thân mình Yến Quy cứng lại một chút, nhưng cũng nhanh chóng phục hồi lại bình thường. Cố Dĩ Di đã nhận ra, nhỏ giọng thì thầm:

"Chị đừng nói. Thật là có chút say rồi." Yến Quy không nhịn được cười, không đáp lại cô. Cố Dĩ Di cho rằng nàng sẽ đẩy mình ra, nhưng đợi nửa ngày cũng không có, cũng không thấy người nọ có động tác gì, thật sự cứ dựa vào tùy ý như vậy.

Trong lòng cô có chút vị ngọt len lỏi, trước giờ luôn được một tấc lại muốn tiến một thước, cô ngã đầu xuống, gác cằm trên vai Yến Quy, mở đôi mắt to, mặt gian gọi biệt hiệu của người ta: Ma bệnh.

Hửm?Cố Dĩ Di hơi ngửa đầu, hỏi:

"Sao chị lại dễ bị lừa như vậy?"

Tư thế này của cô thật sự quá thân cận, lúc nói chuyện hơi thở trực tiếp phả vào cổ Yến Quy, thân mình người kia đột nhiên cứng lại, khoảng cách quá thân cận, Cố Dĩ Di cũng có thể thấy rõ bộ dáng yết hầu của nàng đang lên lên xuống xuống. Ha, cứ như vậy sao có thể không trêu đây.

Cố Dĩ Di cũng muốn đưa tay sờ vào yết hầu của nàng, nhưng tốt xấu gì vẫn nhịn xuống, không thật sự ỉ lại cơn say rượu mà ra tay. Cổ Yến Quy giật giật, khó khăn lắm mới né tránh được luồng khí nóng Cố Dĩ Di phả ra trên da mình, hỏi lại cô: Em lừa tôi cái gì?

Cố Dĩ Di nhận thấy nàng đang né tránh, cái mũi được đà đuổi theo, đầu nghiêng qua mùi mặt vào cổ người ta, chọc cho Yến Quy cứng đờ trở lại.

Lộ ra nụ cười xấu xa khi thực hiện kế hoạch thành công, Cố Dĩ Di dán vào người nàng, ngửi hương thơm mát nhàn nhạt trên người nàng, thấp giọng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!