Những người hay uống rượu đều biết tốt nhất là không nên pha nhiều loại rượu khác nhau với nhau, kết quả đêm nay Cố Dĩ Di không chỉ pha lẫn mà còn uống rất nhanh và rất vội, cũng may tửu lượng của cô rất tốt đến bước cuối cùng mới có chút say thôi.
Trên tầng hai của đương quy có các phòng chuẩn bị cho khách uống nhiều không thể đi được nữa ở lại, thỉnh thoảng cũng tiếp đãi bạn của ông chủ.
Mặc dù Cố Dĩ Di chưa hoàn toàn say bất tỉnh nhưng để bớt rắc rối, Nhậm Du Nhiên đã yêu cầu ông chủ chuẩn bị cho cô một phòng nghỉ, Yến Quy cũng ở lại chăm sóc cô.
Nhậm Du Nhiên một mình đi về nhà, Yến Quy dìu Cố Dĩ Di lên phòng khách ở trên tầng hai.
Phòng khách sạch sẽ, thoải mái, môi trường cũng không tệ hơn khách sạn ở bên ngoài, Yến Quy đỡ Cố Dĩ Di ngồi trên ghế sô pha, làn da trắng sứ của cô lấm tấm má hồng do say rượu, đôi mắt đẹp như hoa đào nửa đóng nửa mở.
Có khát không?
Mặc dù Cố Dĩ Di đang say nhưng cô không hồ đồ, ý thức vẫn rất rõ ràng, cô nhìn chằm chằm vào Yến Quy, có mỉm cười có ý không rõ ràng.
Thấy cô không trả lời, Yến Quy kiên nhẫn hỏi lại:
"Cô có muốn uống nước không?"
Giọng nói của nàng quá nhẹ nhàng, Cố Dĩ Di nghe thấy cảm giác rất thích, gật đầu lia lịa:
"Khát. Nhưng tôi không thích uống nước trắng, không có vị gì."
Yến Quy nhìn cô nhẹ nhàng nói:
"Tôi biết rồi. Cô đợi tôi một chút." Được thôi.
Người này thực sự là cấp trên, giống như một con báo nhỏ thu lại nanh vuốt, dùng ánh mắt trìu mến mà nhìn chằm chằm vào Yến Quy, vẻ mặt có chút ủy khuất.
Để cô ngoan ngoãn dựa vào ghế sô pha, Yến Quy cầm lấy thẻ phòng đi ra ngoài, nàng đi tìm ông chủ lấy một cốc mật ong.
Yến Quy cầm cốc mật ong trên tay đi lên tầng, trên hành lang tầng hai nàng gặp lại cô gái trẻ lúc trước đã mời rượu cho nàng, cô gái trẻ đó đang hút thuốc ở lối đi, cô ta liếc nhìn qua Yến Quy và lập tức dập tắt khói thuốc, sau đó bước ba bước đi tới.
Chào chị!
Bị chặn lại, Yến Quy dừng lại và lịch sự giữ khoảng cách.
Nàng không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn cô gái đang bắt chuyện, ánh mắt xa lánh.
Thật là một người chị vô cùng lạnh lùng cao quý.
Cô gái trẻ không thèm đếm xỉa đến sự hờ hững của nàng, ngược lại càng thêm kích động, mượn rượu hỏi nàng:
"Em rất thích chị! Chị có thể cho em xin thông tin liên lạc không?"
Yến Quy bình tĩnh nhìn cô ta, từ chối thẳng thừng: Không được.
Bị từ chối lạnh lùng như vậy, cô gái không hề tức giận, cũng không muốn lùi bước, ngược lại còn tiến lên ngẩng đầu nhìn nàng, cất giọng nịnh nọt nói:
"Chị thích như thế nào? Em có thể...."
Cô gái còn chưa nói hết lời đã cảm thấy có một lực lớn túm lấy cổ áo phía sau của mình rồi cô ta lập tức bị ném về phía sau như một con gà.
Cô gái trẻ lùi lại vài bước với sức lực đó, vô thức kêu lên: Chị giúp em với!
"Giúp cái gì mà giúp! Ai là chị của cô hả?"
Cô gái bị hoa mắt, có một bóng người đứng trước mặt cô ta, đại tiểu thư được nuông chiều từ bé đã chịu sự giận dữ từ nãy giờ, sau khi đứng vững liền mở miệng chửi bới:
"Con mẹ nó! Ông nội mày! Cô là ai chứ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!