Nhậm Du Nhiên phải đến phòng camera, Yến Quy và Cố Dĩ Di đi theo sau, hai người họ đi sau Nhậm Du Nhiên vài bước, cô ấy đang vội càng nên không chú ý tới.
Yến Quy chọc ghẹo Cố Dĩ Di, con người này trông rất có sức sống, trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt lạnh lùng đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt đi nơi khác.
Cố Dĩ Di là một người nhạy cảm, người bên cạnh cô đã nhìn thẳng cô mà đánh giá cô, cô
biết rất rõ, nhưng là cô không nói ra thôi.
Lúc này Nhậm Du Nhiên đã đi xa hơn một chút rồi, trong lòng cô liền có ý muốn trêu đùa, ánh mắt cô hướng về phía Yến Quy, nhướng mày nói:
"Quầng thâm mắt đã lộ cả ra rồi, tối qua ngủ muộn sao?"
Yến Quy biết quá rõ con người này, nghe xong liền biết cô đang muốn nói gì, liền giải thích:
"Tôi thức xem tư liệu, không ngờ đã quá giờ ngủ rồi."
Không phải lời nói dối, tối qua khi nàng về tới nhà thì đã nhìn thấy Bạch Hề Mạt đến đưa tài liệu rồi, trong lòng chất chứa nhiều chuyện nên mất ngủ.
Thật không.
Lại là cái giọng điệu quen thuộc đó, cũng không biết có tin hay là không tin, ánh mắt Cố Dĩ Di nhìn vào khuôn mặt của Yến Quy, rồi lại nhìn sang chỗ khác, khiến cho người khác chột dạ.
Rốt cuộc là còn bận chuyện vụ án, và còn ở trong cục, hai người không có giễu cợt nữa, Cố Dĩ Di cũng nhớ tới chuyện chính sự:
"Tôi đã gửi máy tính của Thân Ngộ cho bộ phận kỹ thuật rồi, đồng nghiệp bên đó nói rằng sác xuất sửa được rất thấp. Nhưng bọn họ sẽ thử xem sao, nhưng chúng ta cũng không nên hi vọng quá nhiều."
Yến Quy gật đầu, thực ra nàng không đặt hi vọng vào cái máy tính đó.
Phòng camera của sở thành phố Tân Hà rất lớn, bên trong có rất nhiều màn hình, thuận tiện cho việc giám sát và theo dõi trong khi thẩm vấn nhiều người.
Hôm nay chỉ có một mình Hạo Thời nên không cần mở nhiều màn hình như vậy, chỉ có một màn hình ở chính giữa hoạt động.
Hạo Thời là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, và là một người đàn ông thành đạt ở tuổi 30, trên người mặc một chiếc áo sơ mi kiểu tây cao cấp, đeo kính gọng vàng, ngồi thẳng lưng trong phòng thẩm vấn.
Hạo Thời là một thanh niên xuất sắc từng được thành phố Tân Hà tuyên dương là một doanh nhân trẻ đầy triển vọng và thái độ của anh ta cũng rất đúng mực và thân thiện.
Hôm nay người này đến đây chỉ là hợp tác điều tra, hiện tại không có bằng chứng cho thấy người này liên quan đến vụ án, sau khi thẩm vấn xong sẽ được thả về.
Diêu Viễn bước vào trong phòng thẩm vấn, anh ấy không vì thân phận của Hạo Thời mà
đối xử đặc biệt với anh ta, anh ấy đưa cho anh ta một cốc nước như một người bình thường rồi ngồi xuống đối diện với anh ta.
"Ông Hạo vừa mới đi công tác về đã liền tới đây phối hợp điều tra với chúng tôi, ông vất vả rồi." Diêu Viễn mở đầu bằng câu nói khách sáo.
Hạo Thời cười ôn hòa nói:
"Không sao, phối hợp điều tra là việc nên làm mà, hơn nữa buổi sáng hôm nay tôi cũng không có việc gì." Ngụ ý muốn nói là buổi chiều này sẽ có việc bận nên không thể phối hợp quá lâu.
Diêu Viễn đã hiểu, liền nói:
"Ông yên tâm đi, chỉ hỏi vài câu đơn giản thôi là được rồi, rất nhanh sẽ kết thúc thôi. Ông Hạo và Thân Ngộ đã quen nhau bao lâu rồi?"
Hạo Thời nghĩ nghĩ rồi nói:
"Ba năm, lúc đó công ty của tôi vừa mới bắt đầu mở rộng quy mô, bản thân tôi cần một luật sư riêng, ông ta là một người khá nổi tiếng trong ngành cũng là do một người bạn giới thiệu, do thường xuyên qua lại nên đã hợp tác với nhau."
Diêu Viễn hỏi:
"Tiếng tăm của ông ta ở trong ngành như thế nào, ông Hạo có biết không?" Còn có thể như thế nào nữa, người người đều hô đánh mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!