Chương 4: TA CHỌN NGƯƠI

Đã năm năm trôi qua....

Đám trẻ ngày nào của Bất Hủ Cổ Tộc đều đã là những thiếu niên nam nữ, bừng bừng sức sống.

Bọn hắn mang trong người huyết thống bất phàm, tu luyện Siêu Thần Công Pháp và những thủ đoạn chiến đấu của đại tộc, tuổi còn trẻ đã có phong thái vô song, tuỳ tiện thả ra một người đến bất cứ đâu tại Chung Cực cũng là thiên tài đứng đầu, có thể toả ra ánh sáng chói mắt.

Trong đó nổi bật nhất vẫn là thân ảnh của Thần Huyền Huân, nàng càng lớn càng đẹp, trở thành tình nhân trong mộng của hầu hết thiên kiêu cùng trang lứa, ngay cả một số thế hệ nam nhân trước đó cũng ôm mộng hão huyền.

Nhưng thân mặc nam trang, mái tóc cắt ngắn cùng với tính cách khó thuần của nàng lại như trở thành một chướng ngại vô hình, ngăn cách giữa nàng và bọn hắn.

Nếu không phải vì một khuôn dung nhan tuyệt thế, người khác thậm chí quên mất nàng là nữ nhi.

Cảm nhận được ánh mắt của đám thiếu niên nhìn trộm, Thần Huyền Huân biểu lộ bình thản, không có phản ứng quá nhiều.

Nàng đã sớm quen với cảm giác này, mẫu thân Thần Huyên Nhi từng căn dặn nàng đeo khăn che mặt để giấu đi dung mạo, nhưng Thần Huyền Huân cảm thấy không cần thiết.

Ở trong tộc muốn nhìn cứ để bọn hắn nhìn, nhìn nhưng không chạm được càng tức chết bọn hắn.

Lúc này, một toà Trận Pháp trước mắt bọn họ đột ngột sáng lên.

Từ trong Trận Pháp, thân ảnh tộc trưởng

- Thần Thương Khung chậm rãi hiện thân.

"Tham kiến tộc trưởng."Bao gồm cả Thần Huyền Huân, tất cả đều hướng về vị nam tử này chắp tay hành lễ.

"Rất tốt."Thần Thương Khung nhẹ gật đầu, trầm giọng nói:

"Chúc các ngươi đạt được thành tựu, tìm ra con đường của riêng mình trước khi sẵn sàng đối mặt với Tháp tiền bối."

"Cảm ơn tộc trưởng!"

Mười một thiếu niên hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên hoả diễm hừng hực, bọn hắn hiểu rằng chân trời rộng mở của bản thân đang ở ngay phía trước.

Bất Hủ Cổ Tộc không giữ khăng khăng tộc nhân của mình bên trong tộc, ngược lại có một quy định chung.

Cứ sau năm năm kể từ khi bắt đầu tu luyện công pháp, mặc kệ ngươi đã có tu vi gì, thực lực ra sao, thân phận như thế nào, ngươi sẽ được rời khỏi tộc, bắt đầu hành trình thuộc về mình.

Đây xem như một cuộc khảo nghiệm quan trọng đối với bản thân mỗi tộc nhân, mỗi người sẽ trải qua một quá trình khác nhau, không ai giống ai.

Hành trình này không giới hạn thời gian, khi nào trở về do chính bản thân ngươi quyết định.

Bởi vì sau khi trở về, ngươi sẽ được trao cơ hội tiến vào Bất Hủ Thần Tháp, tiến hành khảo nghiệm quan trọng nhất trong cuộc đời.

Có người lựa chọn về tộc khi vừa đột phá Thiên Đạo Cảnh, có người thì sau khi đạt Thần Đạo Cảnh mới trở về, thậm chí có những tộc nhân rời tộc ở độ tuổi thiếu niên, sau khi quay về đã là một vị lão già cấp độ Siêu Thần.

Trong quá trình rèn luyện này, ngươi không được phạm vào tộc quy của Bất Hủ Cổ Tộc, bằng không Tộc Ấn khắc trong linh hồn của ngươi sẽ lập tức kích hoạt, cưỡng ép đưa ngươi trở lại tộc.

Trước đây, Tộc Quy của Bất Hủ Cổ Tộc cũng khá đơn giản.

Một là không để Diễn Sinh Tam Công truyền ra ngoài, hai là bảo vệ sự tinh khiết của huyết mạch.

Mà thế nào là bảo vệ sự tinh khiết của huyết mạch? Nói thẳng ra là không gieo giống lung tung, không để huyết mạch bị lai tạp, không bị kẻ thù ngấp nghé rút ra máu huyết.

Bởi vì bản thân tộc này tự cho mình là cao cao tại thượng, đứng trên phần lớn chúng sinh, không có bất cứ chủng tộc nào xứng với dòng máu của bọn hắn.

Năm đó lão tộc trưởng Thần Huyền Không vừa ra ngoài một năm đã trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, cấu kết với các nữ tử nhiều tộc khác, bị mỹ nhân kế dẫn dụ khiến huyết mạch phân tán lung tung, dẫn đến Tộc Ấn kích hoạt đem hắn kéo về.

Lúc đó Thần Huyền Không còn chưa tiến vào Thiên Đạo, thiếu niên vừa mới biết yêu lại bị gia tộc cấm đoán, thế là giận dữ chạy vào Bất Hủ Thần Tháp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!