Chương 5: (Vô Đề)

Edit: Dép

Giờ cơm không có mặt Nhạc Tiên Dẫn, không khí bớt khó xử đi rất nhiều. Trong lòng mọi người đều hiểu, Nhạc Tiên Dẫn thân thể không khỏe là cái cớ, không muốn nhìn Cố Trầm xun xoe lấy lòng đệ đệ mới là thật.

Trừ Nhạc Tiên Dẫn và Nhạc Doanh Khuyết, Nhạc gia còn một trưởng tử là Nhạc Ngọc Lưu. Nhạc Ngọc Lưu và Nhạc Tiên Dẫn giống nhau, đều là người thường. Khác với Nhạc Doanh Khuyết, cưới vợ sinh con hay gả cho người khác là tùy bọn họ lực chọn. Ba huynh đệ Nhạc gia, tính tình đều ôn văn nho nhã, đây cũng là cái gai trong lòng Nhạc Chiêu, ba đứa con, không đứa nào có đủ khả năng chèo chống Nhạc gia.

Vốn định sáng sớm sẽ đi dâng hương cho mẫu thân của Nhạc Doanh Khuyết, nhưng phải ứng phó với người trong phủ rất lâu, kéo dài tới tận khi ăn xong vẫn chưa đi được. Y báo cho Nhạc Chiêu một tiếng, rồi bảo Cố Trầm đưa y ra hậu viện.

Cố Trầm dù đã thành kẻ ngốc, nhưng hắn vẫn rất nhạy cảm với cảm xúc của Nhạc Doanh Khuyết. Vừa đi ra khỏi tiền thính, Nhạc Doanh Khuyết không giữ bộ mặt tươi cười nữa, ngẩn người ngồi trên xe lăn.

"Cục Bánh, đi đâu tiếp đây?"

Không cho hạ nhân đi theo, Nhạc Doanh Khuyết lại không chỉ, Cố Trầm không biết đi đường nào.

"Cục Bánh..." Nhạc Doanh Khuyết vẫn không để ý, mặt dại ra nhìn mặt đất, Cố Trầm tăng âm lượng, "Cục Bánh, ngươi không vui."

Nhạc Doanh Khuyết ngẩn người, Cố Trầm ngồi xuống trước mặt y, kích động nhìn bốn phía.

"Rẽ trái."

Ngay cả Cố Trầm cũng cảm nhận được tâm trạng của y, Nhạc Doanh Khuyết có hơi không chịu nổi, không giấu nổi cảm xúc trong lòng. Bái phỏng mẫu thân, Nhạc Doanh Khuyết không biết là vui hay buồn, mỗi khi bước vào từ đường sẽ nhớ lại một chút ký ức không hay.

Thiếp thất Nhạc gia đã sinh hạ hai người ca ca của y, mà mẫu thân y thì mãi vẫn không có tin vui, cho tới khi có Nhạc Doanh Khuyết. Nhưng trớ trêu thay, Nhạc Doanh Khuyết lại cố tình không thể kế thừa gia nghiệp của Nhạc gia, mẫu thân từ đó trở nên buồn bực không vui. Phụ thân cũng không muốn đến thăm nàng, mẫu thân ngồi trong phòng, nói một số chuyện Nhạc Doanh Khuyết chưa thể hiểu được.

"Doanh Khuyết, sao con lại không phải Thượng Càn kia chứ, là nữ cũng được mà."

Nhạc Doanh Khuyết gặm gặm cái bát, hai ba tuổi mới tập tọe học nói. Y vươn tay bắt lấy tay mẫu thân, trên tay y toàn là máu.

Trẻ con sẽ không biết đau đớn, cũng không khóc, thấy mẫu thân cầm kim, từng chút một cắm vào ngón tay y, đến khi nha hoàn tiến vào đưa điểm tâm, nàng ta mới giật mình hô hoán, tiểu thiếu gia bị phu nhân dùng kim đâm chảy máu đầy tay.

Năm thứ hai, mẫu thân qua đời, không còn sự che chở của nàng, người trong Nhạc phủ không coi Nhạc Doanh Khuyết ra gì nữa. Lúc Nhạc Doanh Khuyết lên 5 tuổi, nghe quản gia nói, Nhạc Doanh Khuyết rất nghịch ngợm, giữa tháng chạp lại ra chơi ở cái ao nhỏ phía sau nhà. Mùa đông cắt da cắt thịt, nước trong ao đóng băng, Nhạc Doanh Khuyết bò lên trên đó chơi mấy canh giờ, không ai để ý tiểu thiếu gia, tới lúc tìm được Nhạc Doanh Khuyết thì chân đã bị lạnh hỏng.

Dâng hương ở từ đường xong, Nhạc Doanh Khuyết đi ra thì thấy Nhạc Tiên Dẫn ngồi ở bên ao. Trừ những ký ức về mẫu thân, còn có một ít chuyện về Nhị ca và Cố Trầm.

Cho dù Cố Trầm đã ngốc rồi nhưng có thể được ở bên hắn cả đời, Nhạc Doanh Khuyết cam tâm tình nguyện. Nhưng y lại đoạt đi người yêu nhất của Nhị ca, y sợ, một ngày kia Cố Trầm tỉnh lại, lập tức sẽ tìm đến Nhạc Tiên Dẫn, mình phải làm sao đây.

Cục Bánh không vui, tên ngốc muốn chọc y vui vẻ, thấy Nhạc Tiên Dẫn ngồi cách đó không xa, tên ngốc liền nói, "Cục Bánh, ca ca ngươi kìa."

Cách đó không xa, Nhạc Tiên Dẫn khẽ gật đầu, Nhạc Doanh Khuyết không tiện bảo Cố Trầm trực tiếp bỏ đi, y đành bảo Cố Trầm đẩy xe lăn về hướng Nhạc Tiên Dẫn.

"Nhị ca, cha nói thân thể huynh không khỏe."

Nhạc Tiên Dẫn nâng tay, "Không sao, hơi váng đầu thôi."

Tên ngốc không muốn ngồi, cũng không thể kéo Nhạc Doanh Khuyết chạy đi, bèn đến bên cạnh ao xem cá bơi lội.

Theo lý mà nói, một người từng đuối nước sẽ sinh ra sợ hãi với nước, nhưng Cố Trầm lại như thể không hề gì, giống như thật sự đã quên tất cả vậy.

Nhạc Tiên Dẫn nhìn ra chỗ Cố Trầm cách bọn họ vài bước, "Đệ và Cố thiếu gia... giờ có tốt không?"

Nhạc Doanh Khuyết sửng sốt, lập tức gật đầu. Nhạc Tiên Dẫn mặt mày mang theo sự mệt mỏi, không còn bộ dáng thần thái sáng láng như lúc trước, giống như thật sự bị bệnh chứ không phải như mọi người nghĩ, rằng không muốn nhìn đệ đệ và người yêu ở bên nhau.

"Tốt là được rồi, Cố Trầm bây giờ thành ra như thế cũng tại khi đó ta không kịp cứu hắn." Nhạc Tiên Dẫn càng tự trách, Nhạc Doanh Khuyết lại càng lại thấy hổ thẹn vì đã cướp đi người yêu của ca ca.

"Cố Trầm vẫn cứ như trẻ nít vậy, đừng thấy hắn luôn lạnh lùng với người ta, thực ra hắn rất thích đồ ngọt, nhất là bánh hạch đào*, nhưng lại không muốn để người khác biết, đi tửu lâu cũng phải thậm thụt gọi vài đĩa đồ ngọt, đệ nói xem hắn..." Khóe mắt Nhạc Tiên Dẫn mang theo ý cười, nói được một nửa thì ngừng lại, không ổn, bây giờ Cố Trầm là trượng phu của đệ đệ, sao lại có thể kể về quá khứ của mình và Cố Trầm trước mặt đệ đệ chứ, giống như là cố ý khoe khoang vậy.

*Bánh hạch đào (óc chó):

Nhạc Doanh Khuyết cúi đầu không đáp, không khí trở nên khó xử. Đúng lúc này, phía sau truyền tới một tiếng "ùm", Nhạc Doanh Khuyết kinh hãi quay đầu nhìn, thấy Cố Trầm đang cầm đá ném xuống ao, ném hết rồi lại đi tìm đá trên mặt đất nhưng không còn nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!