Chương 42: (Vô Đề)

Mặc dù chuyện Nhạc Ngọc Lưu hợp tác với Cố Trầm không phải giấu giếm gì, nhưng mỗi khi hỏi chuyện làm ăn này nhờ vị quý nhân nào phù trợ, y vẫn cười cười tránh né chủ đề này.

Càng che che giấu giấu, Nhạc Tiên Dẫn càng cảm thấy nghi ngờ.

Gã đang muốn phá hỏng chuyện tốt này.

Đêm xuống, Nhạc Tiên Dẫn đích thân dẫn người ra bến tàu, thần không biết quỷ không hay.

Một bóng đen hiện lên trong màn đêm, thuộc hạ của Nhạc Tiên Dẫn xuống thuyền, đi về tay không.

"Nhị gia, trong rương không có gì cả." Thuộc hạ chắp tay thuật lại.

Nhạc Tiên Dẫn hơi chau mày.

Những cái rương bạc lớn này đã được người lái thuyền vận chuyển lên, ngày mai thuyền phải xuất cảng rồi, nhưng số bạc ấy đã đi đâu? Nhạc Ngọc Lưu và Cố Trầm thần bí mua thuốc gì chứ?

Trở về không công, trong lòng Nhạc Tiên Dẫn vốn đã lo lắng càng thêm tức giận, ngày hôm sau đi theo mọi người nhìn tàu rời cảng, gã không tin đại ca gã sẽ không theo thuyền xuất cảng.

Không tin vào chuyện ma quỷ, thế mà không có khuân vác chuyển hàng, đại ca gã cũng chưa từng bước chân xuống cảng, đoàn thuyền lần lượt nối đuôi nhau rời bến.

Hai huynh đệ đều có tâm tư riêng cùng nhau trở về phủ.

Nhạc Chiêu biết hôm nay là ngày xuất cảng, hỏi: "Chở bạc đi rồi?"

"Đi rồi, phụ thân." Nhạc Ngọc Lưu vẻ ngoài lão thần, có vẻ không lo lắng chút nào với chuyến đi của số bạc này.

Dù sao cũng là mấy rương bạc lớn, huống chi còn là chuyến buôn bán lên kinh thành, chẳng trách Nhạc gia không an lòng cho lắm.

Nhạc Tiên Dẫn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Lẽ ra lần này đại ca nên đi theo, dù sao cũng không phải chuyến buôn bán nhỏ nhặt gì."

"Không quan trọng." Nhạc Ngọc Lưu nói, "Mẻ bạc này không mất được, lần này là Cố đại thiếu gia cho ta ít lời lãi để ta liên hệ với cửa hàng trên kinh thành, chắc chắn ngân phiếu có thể tới nơi bình an vô sự."

Nghe được hai chữ "ngân phiếu", Nhạc Tiên Dẫn đứng hình.

Chắc hẳn đây là biện pháp trước kia Cố Trầm đã đề cập qua, có Vương gia tương trợ, vốn dĩ đây chỉ là ý tưởng suông thôi, vậy mà có thể làm được thật.

Chẳng trách Nhạc Ngọc Lưu không chút lo lắng nào đối với chuyện buôn bán lần này, cũng không sợ gã ngáng đường, thoải mái nói ra hàng hoá chính là bạc, có khi trong lòng đã thầm chế giễu gã rồi.

Nhờ đó, địa vị của Nhạc Ngọc Lưu tại Nhạc gia được củng cố, mình có muốn gia sản cũng khó hơn cả ngày trước.

Đương nhiên chuyện này là do Cố Trầm hợp tác với Nhạc Ngọc Lưu đùa bỡn mình, Nhạc Tiên Dẫn giận dữ, vô thức cuộn tay thành nắm đấm sau lớp tay áo.

Chuyện Nhạc Ngọc Lưu phụ trách chuyến đi của đoàn thuyền đã sớm truyền tới tai Tống thị.

Nhạc Tiên Dẫn âm thầm chịu đựng chân trước bước vào sảnh, chân sau vừa tới hậu viện đã bị nha hoàn Tống thị ngăn lại.

"Nhị gia, phu nhân gọi ngài qua đó một chuyến."

Nhạc Tiên Dẫn không có cách nào, kiên nhẫn đi tới phòng Tống thị.

"Mẫu thân."

Tống thị ra vẻ không màng thế sự, trông vẫn luôn thanh tâm quả dục, thường ngày việc hay làm nhất là ăn cơm cúng Phật, thấy Nhạc Tiên Dẫn đến, bèn ân cần hỏi han một lúc:

"Hài nhi."

Gã thừa biết Tống thị không quan tâm gì tới thân thể mình cả, những câu hàn huyên trước đó đều là màn dạo đầu cho câu chuyện phía sau thôi, quanh đi quẩn lại cũng đến chuyện chính: "Mấy ngày tới để đại ca ngươi lo chuyện thuyền đi."

"Khiến mẫu thân lo lắng, đúng là đại ca có cách xử lý, lần này là do nhi tử thất sách." Giọng điệu Nhạc Tiên Dẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không có vẻ gì là muốn nhận sai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!