Chương 29: (Vô Đề)

Edit: cô Dờ

Bã thuốc đem về cho lang trung xem thử, lang trung sờ bã còn ướt trong tay, "Thuốc này dùng ít thì được, tuy có tác dụng an thần nhưng lượng thuốc thế này thì nhiều quá."

Hai người đều mơ hồ cảm thấy không ổn, Cố Trầm hỏi: "Dùng nhiều sẽ bị làm sao?"

"Buồn ngủ vô cớ, không tỉnh táo được."

"Còn có biểu hiện khác không?"

Lang trung bình tĩnh nhìn hắn, đáp: "Bốc thuốc đúng bệnh, dùng vừa đủ thì là thuốc tốt, quá liều thì đầu óc không còn rõ ràng, nặng hơn nữa thì nguy hiểm đến tính mạng."

Tiễn lang trung đi, Cố Trầm mới về Cố phủ.

Trong phòng, Nhạc Doanh Khuyết hoảng sợ, "Cố Trầm, không thể kéo dài được nữa."

"Ừm, Lục Lân đã đi được mấy ngày rồi, chờ hắn về thôi."

Từ lúc Nhạc Tiên Dẫn cho người theo dõi Lục Sương, Lục Sương phát hiện ra động tĩnh nên không lộ diện trong An Thành, thuyền ở bến cảng thì vẫn theo kế hoạch mà triển khai.

Nghe xong thủ hạ báo lại, Nhạc Tiên Dẫn đột nhiên thấy chột dạ, cảm thấy "Đoan vương" và Cố Trầm có liên hệ với nhau, nói chung, chuyện này luôn làm y lo ngay ngáy.

"Đi ra ngoài thành tìm thử, đừng đánh rắn động cỏ."

Lục Sương an phận ở lại thôn trang, thứ nhất là đoàn thuyền vừa xuất bến, mọi chuyện coi như thuận lợi. Thứ hai là, cái vật trong bụng thực sự không để y được yên ổn.

Mới mấy tháng mà Lục Sương đã ói mửa nghiêm trọng, có lẽ do Cảnh Hàn không có ở bên, đứa nhỏ trong bụng không an lòng.

Lúc xuất phát, Lục Lân rất lo lắng, đặc biệt dặn dò hạ nhân nếu thấy Lục Sương không khỏe thì phải mời đại phu ngay lập tức.

Mấy ngày nay toàn là ăn gì ói nấy, Lục Sương uể oải không còn sức lực, tiểu tư sốt ruột tới toát mồ hôi, "Sương thiếu gia, để ta vào thành tìm đại phu tới bắt mạch cho thiếu gia, kê vài thang thuốc an thai mới được."

Lục Sương muốn nói rằng y không sao cả, thân thể mình ra sao mình tự biết, nhưng vừa mở miệng ra lại buồn nôn, chống tay vào thành giường nôn khan một hồi, thật sự không có sức thuyết phục.

Ngăn không nổi tiểu tư, Lục Sương đành ngoan ngoãn chờ đại phu đến.

Ngoài thành đa số là các hộ nhà nông, Đoan vương không có khả năng sẽ ở lại nơi này. Thủ hạ của Nhạc Tiên Dẫn tìm tới sau núi, thấy một thôn trang tách biệt với phần còn lại.

Vài người núp ở chỗ khuất chờ một hồi, lát sau, một người dáng dấp trông như tiểu tư chạy vội ra ngoài.

Một tên dùng mắt ra hiệu, tên cuối cùng lén lút theo sau tiểu tư.

Một đường trở lại An Thành, tiểu tư tới hiệu thuốc, sốt sắng kêu đại phu đi khám bệnh, "Công tử nhà ta không tiện xuống núi, xin đại phu theo ta một chuyến."

Tên theo dõi đi theo tiểu tư lại ra khỏi thành, tiểu tư dẫn đại phu vào trong thôn trang, một lúc lâu sau mới lại trở ra.

Mấy tên thủ hạ bàn bạc nhau, cùng tới hiệu thuốc hỏi thăm xem sao, một tên hỏi: "Đại phu, ta là người nhà ban nãy, công tử nhà ta sợ đường xá xa xôi nên muốn lấy thêm vài thang thuốc nữa."

Đại phu nhíu mày, "Công tử nhà các người nôn rất nghiêm trọng, bây giờ đừng để ra cửa làm gì, để ta lấy thêm thuốc cho các ngươi, mang về chăm sóc công tử cẩn thận."

Đat được mục đích, đám thủ hạ cầm thuốc quay về báo lại cho Nhạc Tiên Dẫn. Nhạc Tiên Dẫn gõ ngón tay trên bàn, khó tin, "Có mang?"

Tên thủ hạ do dự đáp: "Vâng... đại phu nói vậy."

"Có chắc người đó là Đoan vương không?"

Thủ hạ đáp: "Chúng thuộc hạ đã tìm cả một đường, thôn trang tách biệt như thế chỉ có một, hai tiểu tư, một lão nhân, hai nha đầu, kể cả đại phu, ai cũng gọi người bên trong là công tử."

Nhạc Tiên Dẫn im lặng, nếu y nhớ không lầm thì đương kim hoàng thượng và Đoan vương do tiên hoàng và hoàng hậu sinh ra, đều là người Thượng Càn. Y rất nghi ngờ tính chân thực của "Đoan vương" này, giờ nghe tin này, càng củng cố thêm rằng người đó và Cố Trầm có liên hệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!