Chương 18: (Vô Đề)

Edit: cô Dờ

Tâm... tâm can nhi...

Nhạc Doanh Khuyết rụt cổ, trốn khỏi vòng tay Cố Trầm không chịu ngẩng đầu lên. Cố Trầm cười khẽ, xoay người đè y dưới thân.

"Trốn cái gì?" Cố Trầm đè ở trên khiến Nhạc Doanh Khuyết không thể trốn được nữa, vẻ mặt y kích động, Cố Trầm lại còn không an phận, bàn tay luồn vào xoa bên sườn thắt lưng Nhạc Doanh Khuyết.

Ánh trăng như sương, tiếng gió ngoài cửa sổ càng thêm phần rõ ràng, trong phòng phát ra tiếng sột soạt, một người liều mạng trốn, một người bám không buông, Nhạc Doanh Khuyết càng xấu hổ Cố Trầm càng đắc ý.

Hai tay đưa lên đỉnh đầu, y muốn che đi ánh mắt nóng bỏng của Cố Trầm, lại cảm thấy bàn tay trên eo lại bóp chặt hơn một chút, "Đừng lộn xộn." Nhạc Doanh Khuyết cứng đờ đỏ mặt, không nhúc nhích nữa.

Nửa đêm vốn là thời gian ôm nhau tâm sự giãi bày.

Cố Trầm nằm xuống bên cạnh Nhạc Doanh Khuyết, thu lại dáng vẻ lưu manh cà lơ phất phơ khi nãy, nghiêm túc hỏi: "Cục Bánh nói sẽ bảo vệ ta, bây giờ tính nuốt lời hả?"

Nhạc Doanh Khuyết khó hiểu, Cố Đại thiếu gia bây giờ khỏe rồi đâu còn cần y che chở nữa. Thấy Cố Trầm nhìn mình không rời mắt, Nhạc Doanh Khuyết thẹn thùng, cố gắng nói: "Vẫn... giữ lời."

Cố Trầm thấy trong lòng nóng lên, hắn cầm lấy tay Nhạc Doanh Khuyết, ngón tay đan vào tay y, lòng bàn tay áp vào nhau. Biết Nhạc Doanh Khuyết muốn trốn, Cố Trầm nắm thật chặt, nói: "Lúc đó là ta bị ma quỷ che mắt, không nhận ra có châu ngọc ở ngay bên mình."

Nói cái gì mà châu ngọc chứ, y đảm đương không nổi. Nhạc Doanh Khuyết nghĩ ngay cả sống bình thường như bao người khác mà y còn không làm được, tay trói gà không chặt không giúp được gì cho Cố Trầm, chỉ có một trái tim chân thành, thành thân với Cố Trầm cũng thật là thiệt cho hắn, y đâu có đức hạnh gì mà có thể gánh nổi chữ "châu ngọc" kia.

Không để cho Nhạc Doanh Khuyết nói ra những lời tự coi thường bản thân, Cố Trầm nói: "Chúng ta đã nói rồi đấy nhé, về sau sẽ đồng sinh cộng tử cùng nhau vượt qua hoạn nạn."

Rõ ràng không hề tự tin, nhưng Nhạc Doanh Khuyết không nỡ buông tay, "Ta không giúp gì được cho ngươi."

"Giúp được." Cố Trầm ngừng lại một lát, muốn cho Nhạc Doanh Khuyết tự tin hơn một chút, "Bây giờ ta chỉ có ngươi."

Hai bàn tay nắm lấy nhau thật chặt, độ ấm như truyền thẳng vào lòng Nhạc Doanh Khuyết khiến y cảm thấy không thể thở nổi.

Nếu không có Nhạc Doanh Khuyết, Cố Trầm có lẽ chẳng tin bất kỳ ai, nhưng hiện tại hắn giống như trúng bùa, nhớ đến bộ dạng giả điên giả dại lừa gạt y của mình, Cố Trầm hơi mất mặt.

"Lúc trước là ta không tốt, rõ ràng tỉnh rồi mà còn giả ngu lừa ngươi, là ta vô liêm sỉ..." Hai người dựa sát vào gần nhau, hơi thở nóng bỏng của Cố Trầm lan tới mặt Nhạc Doanh Khuyết.

Nhạc Doanh Khuyết liên tục lắc đầu, "Ta không trách ngươi đâu, thật đấy..."

"Thật sao?"

"Thật." Người trong lòng ngửa đầu lên, đôi mắt tỏa sáng.

Cố Trầm nhìn mà thấy u mê, Nhạc Doanh Khuyết lại nói, "Ta giúp ngươi thế nào đây?"

"Ta cứ nghĩ chuyện rơi xuống nước là do một mình Nhạc Tiên Dẫn tính kế, nhưng Lâm Nhược Thu gả cho Cố Uyển cũng quá khéo rồi. Đệ đệ này của ta ham chơi lười biếng, dã tâm không lớn, nếu thật sự giao Cố gia cho nó, nó nhất định không gánh vác được."

Nhạc Doanh Khuyết nghe say sưa, bàn tay Cố Trầm luồn vào vuốt ve lưng y mà y cũng không phát hiện ra.

"Sau lần ăn phải bánh hạch đào đó, ta liền tỉnh lại..." Cố Trầm theo bản năng nhìn Nhạc Doanh Khuyết, sợ y hiểu lầm rằng đến giờ vẫn còn nghi ngờ y.

Nhạc Doanh Khuyết thở dài, quả nhiên thật sự tỉnh lại từ lúc đó... Mất mặt quá.

"Nhị ca của ta... hôm hồi phủ, huynh ấy bảo ngươi thích ăn, không ngờ..."

Cố Trầm hiểu ra, "Vốn tưởng Nhạc Tiên Dẫn chỉ là tính khí tranh cường háo thắng mà thôi, xem ra ta chưa bao giờ nhìn thấu y."

Cố Trầm không muốn nói về Nhạc Tiên Dẫn trước mặt Nhạc Doanh Khuyết nữa, càng nói càng tức, liền chuyển đề tài, "Mấy ngày nay Cố Uyển tiếp nhận đoàn thuyền Cố gia, mối làm ăn mất hơn phân nửa, các cửa hàng trong thành thì nó chẳng buồn ngó tới."

Nhạc Doanh Khuyết không hiểu chuyện làm ăn của Cố gia, chỉ biết là có hơn một nửa số thương hộ đã cắt đứt hợp tác.

Cố Trầm lại nói: "Cố Uyển không hiểu rằng gia tài như nước không bằng tích góp từng đồng. Dù nó không quan tâm tới các cửa hàng, nhưng đoàn thuyền còn ở đó, giờ chỉ cần hạ thấp giá vận chuyển, thu hút mối làm ăn từ các thương hộ nhỏ, xuôi dòng ngược nước mấy hồi, tích tiểu thành đại, kiểu gì cũng có thể lôi kéo mối làm ăn cũ về, nhưng mà nó lại cứ thích ăn dày."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!