Chương 16: Bị cha chồng “chơi” đến khóc

Edit + Beta: Khiết Phan

Những tia nắng mặt trời theo khe hở từ cửa sổ chiếu vào, xua tan cái lạnh rét người đêm qua. Cha Chu khó khăn mở đôi mắt tèm nhèm ra, vừa động đậy thì nhận ra có người trong ngực. Ông mơ hồ sờ lên, đụng phải da thịt nhẵn nhụi.

Cha Chu giật mình, cơn buồn ngủ bay đi đâu mất.

Ông vội vàng mở chăn ra, và rồi ngây như phổng. Ông đang ôm chặt con dâu trong ngực, hai người đều trần như nhộng, khắp người cô lưu đầy dấu vết tối qua, tinh dịch giữa hai chân đã khô, thậm chí mùi hương đặc thù kia vẫn còn vấn vương trong không khí.

Tình cảnh hỗn loạn đêm qua như thủy triều hiện lên trong đầu ông, về nơi mềm mại kia, sự kết hợp mất hồn kia… Ông nhẹ nhàng bước xuống giường, thấy cô vẫn còn đang ngủ say, liền lấy chăn phủ lên người cô.

Suốt đời cha Chu chưa làm từng làm chuyện kích thích này. Lần trước đầu óc ông đã hồ đồ một lần rồi, không ngờ lần này… Con dâu đẹp đâu phải để dành cho cha chồng như ông"chơi" chứ!

Đầu óc tê dại, tai ong ong làm ông khó chịu.

Ông không biết phải đối mặt với cô như thế nào, thầm nghĩ tạm thời tránh đi một chút. Ông vội vàng mặc quần áo vào, đóng cửa ra khỏi toa tàu. Gió thổi mạnh phần nào giúp ông thanh tỉnh.

Ông tận lực khắc chế đầu óc không được nhớ đến phong cảnh kiều diễm đêm qua, thế nhưng càng muốn quên ông lại càng nhớ rõ. Ông tự chửi: mày đúng là thằng già mà không nên nết. Chỉ cầu cô có thể tha thứ cho ông.

Chuyện ông làm đến chó mèo cũng không tha thứ được, bây giờ dù cô muốn chém muốn giết ông cũng đứng yên cam chịu.

Ông ngồi trước cửa cả nửa ngày, mang tâm chột dạ trở vào toa tàu thì phát hiện cô đã tỉnh lại. Cô yên tĩnh ngồi trên giường rơi lệ, hai mắt đỏ hoe, thấy ông vào cô vội kéo chăn che người mình lại, nhưng vẫn lộ ra bờ vai nhẵn nhụi.

Mấy lời bào chữa, giải bày đã chuẩn bị kĩ càng bay đi đâu mất hết. Tâm ông hoảng hốt, đầu óc loạn thành một đoàn, vừa bối rối vừa đau lòng, gấp đến độ tay chân không biết để đâu: "Con dâu… Tối hôm qua… Tối hôm qua là ba không tốt… Ba cũng không biết sao mình lại… Ba thật đáng chết."

Ông càng nói, cô càng nức nở lớn hơn, nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống khiến ông chẳng biết làm sao cho phải. Ông chạy đến ngồi xuống bên giường, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng lau hai hàng lệ chảy: "Con dâu, ba sai rồi, con đừng khóc, nghìn sai vạn sai đều do ba.

"Cô khóc làm tim ông đau như vỡ nát, tận lực dỗ dành người đẹp. Trương Tiểu Phúc thuận thế chui vào ngực cha chồng, khuôn mặt nhỏ khẽ nâng, mắt đẫm lệ, hai gò má phiếm hồng chọc người thương xót. Trước ánh mắt kia, trái tim ông đập loạn xạ. Con dâu đáng thương quá!"Tiểu Phúc… Ba xin lỗi con… Ba đáng chết…

"Ông chưa giải thích hết thì lại thấy chăn trên người cô trược xuống, bộ ngực sữa bại lộ ngoài không khí. Ông chẳng nói nên lời, một trận khô nóng đánh thẳng vào đầu óc ông."Con là vợ của Tư Niên... Giờ lại bị ba xâm phạm… Em có lỗi với anh, Tư Niên ơi…" Cô che mặt khóc, nước mắt theo đầu ngón tay chảy xuống. Ruột gan ông thắt lại, siết chặt cô hơn, vỗ về:

"Con không có lỗi. Lỗi là do ba. Nó không trách con đâu, có trách thì phải trách ba."

"Thật không ba?

"Cô ngước lên nhìn ông, mặt đầy nước mắt hỏi. Da mặt cha Chu nóng lên, gật đầu lia lịa. Ông thành thật xin lỗi người con trai đã khuất! Ông đã gây nên chuyện tày trời thế này, lỡ cô suy nghĩ không thông, làm chuyện dại dột thì ông tội càng chồng thêm tội."Vậy bây giờ ba tính sao?

"Trương Tiểu Phúc dõi theo biểu cảm của ông, biết chắc ông sẽ chọ làm đà điểu. Đừng có hòng! Cha Chu vốn định cầu cô tha thứ, sau đó xem nhưu chưa từng có chuyện này xảy ra. Không ngờ cô hỏi thế này, ông chẳng biết trả lời thế nào nữa. Thấy ông không nói lời nào, cô làm ra vẻ vô cùng tổn thương, đẩy ra ông quay đầu che mặt khóc sướt mướt:"Thì ra ba muốn "quất ngựa truy phong", thì ra con bị người ta chán ghét như thế."

"Không có, sao ba lại chán ghét con chứ!"

Nghe cô nói câu bi thương, trong lòng cha Chu tê rần, vội vàng ôm lấy cô, xoay mặt cô qua đối mặt với mình:

"Ba thương con còn không hết! Con đừng suy nghĩ bậy bạ."

Cô nín khóc, tiến sát vào ngực ông, đấm nhẹ mấy cái lên ngực ông, yếu ớt hỏi: "Vậy giờ ba tính thế nào? Con… Con giờ đã là người của ba rồi."

Thanh âm kia làm ông lâng lâng, mấy chữ cuối lại khiến ông đứng hình. "Người của ông" sao? Ông ngơ ngác nhìn con dâu, vui như mở cờ trong bụng.

"Tiểu Phúc...

"Cha Chu không biết nên nói cái gì, đầu óc thật sự hỗn độn, vui mừng đan xen bất an. Cô vốn là con dâu, sao biến thành người của ông được. Chuyện này bị người khác biết được ông còn mặt mũi nào sống trên đời nữa. Thấy ông còn do dự, Trương Tiểu Phúc tiếp tục đẩy ông ra, đưa lưng về phía ông, thút thít nói:"Ba không cần khó xử vậy đâu. Nếu ba không muốn phụ trách, không cần con nữa, con cũng sẽ không miễn cưỡng ba. Lần này con sẽ không trở lại, con về sẽ nói gia đình tìm đại một người nào đó, gả quách đi cho rồi.

Xem như chuyện này chưa từng xảy ra."

"Không được!" Tức giận thiêu đốt toàn thân, trong lòng chua xót, không muốn nghe cô nói thêm gì nữa, vội vàng kéo cô vào trong ngực, trừng mắt, ngang bướng bảo: "Con không được gả cho người khác."

"Ba à.

"Cô vui sướng kêu to, hai gò má từ tái nhợt chậm rãi biến thành hồng, thẹn thùng nhìn ông. Thật là: Bốn mắt giao nhau tình chan chứa chẳng cần nói thành lời. Sóng tình cuồn cuộn môi kề môi, triền miên, nồng cháy."Ba… Cô thở phì phò khẽ gọi, dường như bị ánh mắt ông làm kinh hãi. Ông giữ chặt sau gáy cô, không cho cô né tránh, cúi đầu mút cánh hoa đỏ rực mọng nước. Trương Tiểu Phúc trong lòng rung động, mắt nhắm hờ, quàng tay ôm lấy cổ ông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!