Chương 14: Bị anh cả “làm” đến mất khống chế ở ruộng bắp

Edit + Beta: Khiết Phan

Dần đà từ đêm ấy, Chu Quý mỗi đêm đều nhảy qua ban công vào phòng cô, cùng cô quay cuồng trên giường. Chuyện phòng the được thỏa mãn, nét mặt cô ngày một toả sáng, cho dù vậy, cô vẫn thấy trống vắng.

Dù biết khả năng của Chu Quý rất mạnh, nhưng mĩ vị dù ngon đến mấy ăn riết cũng thấy ngán, cô không kiềm lòng được, khát khao những người đàn ông khác trong nhà.

Vài ngày gần đây do việc đồng áng khá vội vã, mấy người đàn ông cũng không thường xuyên về nhà ăn cơm trưa, cô bèn nhận nhiệm vụ mang cà mèn cơm cho họ mỗi ngày.

Trưa nay, vẫn như thường lệ, cô đội nón che nắng mang giỏ mây đựng đồ ăn đi đưa cơm. Mặc ai xem "tháng giêng là tháng ăn chơi

", những người đàn ông nhà cô vẫn chăm chỉ, miệt mài làm việc. Cô đặt giỏ cơm xuống cái chồi xây tạm để đựng dụng cụ này nọ, cất tiếng gọi mấy người bọn họ."Cha, anh Quý, anh Cường, mọi người mau đến ăn cơm!

"Nhìn xung quanh vườn trái cây không thấy Chu Siêu đâu, cô bèn hỏi. Chu Dũng vác cuốc vào, lau mồ hôi nói:"Anh cả còn ở trên núi thông miệng giếng, đào mương dẫn nước xuống đây, để anh gọi ảnh xuống ăn cơm!"

"Anh Dũng cứ nghỉ tay ăn cơm, để em đi gọi anh cả xuống cho.

"Cô đưa cái quạt nan trong tay cho anh, xung phong lên núi gọi người. Chu Dũng nhìn đôi chân trắng nõn của cô đến phát ngốc, lau lau mồ hôi trên cổ rồi nói:"Ba xem em dâu, đến thôn mình phơi nắng cả năm rồi mà da vẫn trắng tinh, chứ không đen đúa như mấy cô thôn mình."

"Con gái trong thành phố người nào cũng trắng như thế hết.

"Chu Quý lên tiếng, vẻ mặt đắc ý. Anh nghĩ thầm: chẳng những trắng, sờ vào còn mịn màng như là tơ lụa vậy. Cha Chu liếc hai người bọn họ một cái, bảo:"Mấy đứa dựng lều, chuẩn bị ăn cơm.

"Trương Tiểu Phúc dọc theo đường mòn lên đỉnh núi, ven đường thấy một cái rạch nhỏ, nước từ thượng nguồn chảy xiết xuống. Cây nông nghiệp trồng trên núi này phát triển tươi tốt đều nhờ nước từ cái giếng trên đỉnh núi. Cây cối trên đỉnh núi khá thưa thớt, Chu Siêu cởi trần, mặc quần đùi, tay thoăn thoắt nhổ cỏ dại quanh miệng giếng, sẵn dọn mớ lá cây mục rữa."Anh cả!" Cô lặng lẽ đến phía sau anh, tay chụp nhẹ lên vai gọi dọa Chu Siêu nhảy dựng. Sau khi ngoảnh đầu lại thấy cô, anh nhe răng cười, da mặt ngâm đen kết hợp cùng hàm răng trắng trông anh có chút ngốc.

"Sao em lại lên đây?"

Anh gãi gãi mái tóc ngắn, tiếp tục ngồi xổm xuống nhỏ cỏ.

"Em lên gọi anh xuống ăn cơm.

"Trương Tiểu Phúc cũng ngồi chồm hổm xuống bên cạnh anh, nhìn chằm chằm vào miệng giếng. Chỉ thấy: thân giếng hình trụ cao được xây nên từ nhiều khối đá, nước giếng trong thấy đáy khoát tay vào thấy lạnh thấu xương. Cô dùng hai tay bụm nước lên, liếm môi cảm khái:"Nước này mát quá."

"Trước kia lúc chưa có hệ thống nước sạch, nước sinh hoạt ở nhà mình toàn dẫn từ giếng này xuống đó. Dù cho trời có khô hạn đến mức hạn hán thì giếng này luôn đầy nước." Chu Siêu trốn tránh không nhìn vào cô.

"Thật hả anh?"

Cô cười tủm tỉm nhìn anh, một tay vịn miệng giếng, tay kia nghịch làn nước mát lạnh. Chu Siêu khoát nước rửa tay, hướng cô nói: "Em đừng nghịch, cẩn thận ngã đấy."

Cô gật đầu đứng dậy, không chú ý hụt chân, ngã sấp xuống, may có Chu Siêu nhanh chóng ôm lấy. Cô hoảng sợ, ngẩng đầu định cảm ơn thì thấy Chu Siêu đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Anh cả." Cô gọi khẽ, khuôn mặt hơi đỏ lên làm anh nhìn đến thất thần. Bộ dáng xấu hổ đang xen sợ hãi của em dâu quá cuốn hút, tựa như nhành hoa hồng chúm chím nở rộ vậy.

Khi anh lơ đễnh dời tầm mắt khỏi khuôn mặt cô thì hô hấp như ngừng lại. Hôm nay cô mặc áo voan hai dây màu đen, tư thế này giúp khuôn ngực đầy đặn của cô hoàn toàn dán lên phần ngực trần của anh, cảm giác mềm mại này khiến người ta xuân tâm nhộn nhạo, cổ áo hình trái tim còn góp phần tôn lên nhũ mương sâu hút đầy dụ hoặc.

Chu Siêu không dám nhìn nữa, nhẹ nhàng buông tay ra.

Đồng thời lúc ấy, Trương Tiểu Phúc cũng đang quan sát anh. Cơ thể gợi cảm này thiếu điều khiến cô chảy nước miếng: cơ ngực phập phồng rắn chắc, làn da ngăm sáng bóng mê người, bụng tám múi cơ khe rãnh rõ ràng, chuyển động theo hơi thở muôn phần quyến rũ.

Tay nhỏ không nhịn được sờ lên cơ ngực căng đầy đối xứng ấy. Ngón tay cô như có ma lực, di chuyển đến đâu Chu Siêu cảm giác có làn điện giật lăn tăn đến đó.

"Em dâu." Anh nhanh chóng bắt được tay cô, nhẹ gọi.

"Anh cả, thân hình anh chuẩn quá đi mất, em có thể sờ một lúc được không?" Cô vừa ngại ngùng vừa dùng ánh mắt khát vọng nhìn anh. Đôi con ngươi lấp lánh của cô làm anh không cự tuyệt nỗi, ngây ngốc gật đầu đồng ý. Được anh chấp thuận, cô không kiên dè vuốt ve phần cơ thể cởi trần của anh.

Cô thích thú mơn trớn cánh tay rắn chắt, bóp nhẹ từng bắp tay, dần đà sờ đến bụng, cảm nhận rõ từng khối cơ bụng đang phập phồng của anh.

Cô không dấu vết nhích lại gần anh, tay cố tình khẽ xẹt qua vị trí mẫn cảm nào đó, tuy không nhẹ không nặng nhưng đã đủ khiến cơ thể anh căng cứng, hô hấp rối loạn.

"Em dâu, xuống núi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!