Phượng Loan bị rơi xuống nước khiến toàn thân ẩm ướt, Tiêu Đạc cởi ngoại bào ôm nàng, cũng trở nên nhếch nhác, hai người quay về Noãn Hương Ổ, chuyện thứ nhất cần phải làm chính là đi tắm rửa.
Không nói đến Tiêu Đạc bên kia, Phượng Loan tự mình cần phải tắm qua nước lạnh trước.
---- cuối cùng cũng chặt đứt được những đoạn ký ức kiều diễm này.
Nhưng cho dù là mình không có hứng thú, nhìn bộ dáng tràn đầy phấn khởi của Tiêu Đạc lúc nãy, không chừng hắn rất là hứng thú đây? Phượng Loan cảm thấy đau đầu, thật sự không nghĩ tới sự kiện kia, hận không thể cứ như vậy ngồi mãi trong thùng nước tắm khỏi cần phải đi ra.
Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng động ồn ào.
Vì Phượng Loan tưởng Tiêu Đạc muốn đi vào, đang làm việc chuẩn bị tâm lý, kết quả lại là Khương ma ma vội vã tiến đến, trên mặt lộ vẻ thất vọng, "Trắc phi, trong cung có việc gấp, nên Vương Gia vội vàng tiến cung rồi."
"Ồ?" Phượng Loan ngẩn ra, sau đó khoan khoái đứng lên, "Tốt, đi tốt lắm."
Vẻ mặt Khương ma ma oán trách, "Sao Trắc phi lại nói như vậy? Vốn là Trắc phi ở trên thuyền chơi đùa, làm cả người ướt nhẹp, Vương Gia vất vả ôm người trở về, nhưng một câu cảm tạ cũng đều không có." Bước đến gần, thấp giọng nói: "Đừng giận dỗi nữa, tuy nói bất đắc dĩ phải làm Trắc phi, nhưng ván đã đóng thuyền, dù sao vẫn phải lung lạc lấy được lòng Vương Gia mới tốt nhất."
Bà nhỏ giọng, nói một loạt các loại đạo lý nữ nhân lấy lòng nam nhân.
Phượng Loan lơ đãng lắng nghe, gật đầu, "Được, hay lắm."
Trong lòng thì đang suy nghĩ, có thể có chuyện gì khẩn yếu, mà khiến Tiêu Đạc bỏ lại Trắc phi vừa mới vào cửa tiến cung? Rất quan trọng sao? Bởi vì vẫn lo lắng đến chuyện Anh Thân Vương, nàng không khỏi có chút lo sợ.
Không lâu sau, còn có tin tức tốt truyền ra ngoài cung.
---- Anh Thân Vương đại thắng trận đầu!
Từ trên xuống dưới Vương phủ cũng theo vui mừng vô cùng, Phượng Loan thì giật mình không thôi, còn là buồn phiền lo lắng. Xem ra Anh Thân Vương vẫn chịu nghe lời khuyên, hết sức phòng bị Hoàng Đế, thế cho nên chuyện muốn hãm hại ông ta không thể thành công, ngược lại lấy đại thắng trận đầu hung hăng đánh vào mặt Hoàng Đế!
Có lẽ lúc này, Hoàng Đế nhất định là vừa 'Kinh' vừa 'hỉ' đây.
******
Bên trong Kim Loan Điện, tâm tình của Hoàng Đế và suy đoán của Phượng Loan không sai biệt lắm.
Lần này triều đình đánh thắng Tây Lương, đương nhiên là 'hỉ' (vui). Nhưng Anh Thân Vương chẳng những không có gặp chuyện không may, còn lập công, như vậy người mình an bài khẳng định toàn quân bị diệt, đây cũng là 'kinh' rồi.
Tâm sự Hoàng Đế nặng nề, các thần tử trước mặt còn làm ra bộ dáng vui mừng.
Xưa nay tâm tư Tiêu Đạc cẩn thận, mơ hồ cảm thấy giọng điệu của phụ hoàng cùng với bình thường có vẻ cố ý hơn một chút, tươi cười cũng khoái trá hơn. Hắn hiểu được, vào lúc người đang cố gắng duy trì biểu hiện giả dối, thì sẽ không được tự nhiên, giống như bản thân mình, lúc tức giận sẽ cười rộ lên, luôn nhìn càng cao hứng.
Vậy thì, lúc này phụ hoàng đang cố ý biểu hiện vì cái gì?
"Cừ thật." Lão Tam An Vương luôn luôn là cái mồm rộng, mặt mày hớn hở nói: "Nghe nói Anh Thân Vương mặc giáp trụ tự mình ra trận, trong tay cầm thương hồng anh, cưỡi ngựa ô nguyệt ngân điện (một loại ngựa chiến), trong miệng hét lớn một tiếng liền xông ra ngoài! Vẫn chưa ra tay, đã hù chết một đám Tây Lương nhát gan..."
Túc Vương ho khan một cái, "Được rồi, lão Tam ngươi đang thuyết thư* đây à."
*biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ.
Thái Tử Tiêu Anh mặc một thân triều phục màu vàng phớt đỏ, hắn và Túc Vương là thân huynh đệ cùng một mẹ, chính là Phạm Hoàng Hậu, bất quá bộ dạng của hắn so với đệ đệ càng thêm tuấn mỹ anh khí, có thể nói như ánh sáng chói chang rực rỡ. Trong số các vị hoàng tử trưởng thành, hắn là lớn tuổi nhất, địa vị lại càng vượt xa, nên có vài phần khí phách ung dung hơn.
Nghe xong đệ đệ nói chuyện, cười nói: "Từ nhỏ Lão Tam đã rất khéo mồm khéo miệng, thật vất vả mới có một cơ hội, ngươi không cho hắn nói cho đã nghiện, trong lòng chẳng phải sẽ ngức ngáy lắm sao?"
An Vương vui tươi hớn hở nói: "Vẫn là Đại Hoàng Huynh hiểu rõ ta nhất."
Trước mắt những hoàng tử trẻ tuổi chưa đạt được danh hiệu, không tới chầu triều, còn sót lại là Tiêu Đạc và Tiêu Trạm, Tiêu Đạc luôn luôn duy trì đạo lý trung lập, không thích nổi bật. Tiêu Trạm là trẻ tuổi nhất trong nhóm hoàng tử, bình thường cũng có vài phần tính tình thiếu niên hơn, tiến lên kéo An Vương hỏi: "Tam hoàng huynh nghe ai nói mà biết rõ ràng vậy..."
Vừa rồi An Vương còn chưa phát huy đủ hưng trí, trong lòng thấy ngứa ngáy, nay thấy có người hỏi liền liên tục nói tiếp.
Hai huynh đệ nói chuyện thật náo nhiệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!