Thẩm Vy mỗi lúc một quá quát hơn khi hở một chút là cô quát nạt anh.
Hạo Thần chẳng biết vì lí do gì mà luôn im lặng nhún nhường cô.
- Thẩm Vy, hôm nay ba mẹ gọi chúng ta về!! Em thu xếp đi!!
- Không đi!!
- Vậy anh và con sẽ đi, có gì anh sẽ nói em mệt nên không đi được!!
- Không cần nói dối, cứ nói thẳng tôi không muốn đi là được!!
- ...
Anh đành đưa Bảo Bảo về Vũ Gia chơi với ông bà nội và bà ngoại.
Thẩm Vy ở nhà chẳng có gì ăn, bụng liền réo lên đòi công bằng.
Mở tủ lạnh kiếm gì đó ăn liền thấy đĩa cơm chiên, bên dưới là giấy note của anh "Anh biết em sẽ đói, hâm lại và ăn đi!!" Thẩm Vy một ánh mắt xem trọng cũng không có.
Đặt tờ giấy note lại chỗ cũ cô lôi mì gói ra ăn.
Hạo Thần trở về nhà thấy đĩa cơm còn nguyên vẹn liền nhíu mày
- Sao em không ăn?
- Anh có nghe nói sự dơ bẩn đụng đến đâu sẽ dơ bẩn đến đó chưa?
- Em có ý gì??
Cô không trả lời chỉ nhướn vai bỏ lên lầu.
Hạo Thần thở hắt ra ngoài rồi tiến lên phòng làm việc.
Ngồi một lát liền có cơn đau tê buốt chạy sọc sống lưng khiến anh thở hắt.
Anh cầm chai dầu qua phòng Bảo Bảo mà kêu con
- Bảo Bảo giúp ba!!
Nhóc con nghe ba gọi liền lồm cồm ngồi dậy dụi dụi mắt
- Ba bị đau lại sao?
- Ừm!!
Bảo Bảo nhận chai dầu bóp từ ba rồi ngồi dậy xoa xoa lên vết sẹo trên lưng ba.
Lâu lâu bé đưa bàn tay mủm mỉm của mình ra mà nắm lại đấm đấm nhẹ lên.
Vết sẹo năm đó nay gặp trời lạnh bỗng nhiên hành hạ anh liên tục.
Cảm giác đau buốt như da bị xén lại khiến bả vai anh ê ẩm.
Sáng hôm sau, cô lướt qua anh mà đi làm.
Hạo Thần thở hắt ra ngoài, cho con đi học rồi ăn cũng về tập đoàn.
Dạo này công việc chất trồng khiến anh chẳng thể giải quyết hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!