Từ tổng nghe xong lời của Tiêu Mỹ Nhân, quay đầu đi khiếp sợ nhìn Phong Hỏa Hỏa. Đây là tình địch Hỏa Hỏa từ chỗ nào làm ra cho nàng? Phong Hỏa Hỏa cảm giác da đầu đã tê rần, nàng vội vã giải thích: "Tiểu hài tử hồ đồ thôi, tiểu hài tử hồ đồ."
"Cái gì hồ đồ? Tôi chính là vì chị mà đến." Tiêu Mỹ Nhân nhíu mày: "Chị sợ cái gì?" Dáng vẻ tức giận của nàng cũng không giống như dáng vẻ tiếu lí tàng đao của Tiêu tổng, mà là lạnh như băng lại tự mang uy nghiêm.
"Tôi có cái gì phải sợ." Phong Hỏa Hỏa mạnh miệng, nàng hiện tại lòng muốn chết cũng có rồi, mới vừa cùng Từ tổng nói lời thâm tình, đã bị chụp mũ là câu dẫn trẻ vị thành niên, nàng có thể không sợ sao?
Tiêu Mỹ Nhân nhướng mày khí phách nhìn nàng: "Chị yên tâm, trời sập xuống cũng có tôi chống đỡ."
Phong Hỏa Hỏa: "...."
Từ tổng nhìn nàng, trừng mắt hỏi: "Em là con gái Tiêu tổng?"
"Đúng vậy." Tiêu Mỹ Nhân gật đầu: "Nàng là mẹ tôi, nhưng —" Ánh mắt Tiêu Mỹ Nhân nhìn chằm chằm vào Phong Hỏa Hỏa: "Chị yên tâm, tôi tuyệt đối không giống với Đại Tiêu, tôi rất chung thủy."
Phong Hỏa Hỏa quẫn bách, Từ tổng lại cười ra tiếng, có thể là bởi vì những chuyện trải qua lúc nhỏ, nàng vô cùng thích hài tử, sau khi lớn lên nàng chưa bao giờ quên ân dưỡng dục của cô nhi viện, thường trở lại thăm. Hôm nay, nàng nhìn một tiểu đại nhân như Tiêu Mỹ Nhân thâm tình biểu lộ, nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng ấy, gương mặt phì nộn, Từ tổng nhịn không được xoa đầu Tiêu Mỹ Nhân, cúi người, rất dĩ nhiên bế nàng ấy lên.
Tiêu Mỹ Nhân xấu hổ.... Nàng khẩn trương nhìn Từ tổng, nàng là muốn cự tuyệt, bình thường nàng rất ghét Đại Tiêu bế nàng, mẹ thỉnh thoảng có thể ôm một lần hai lần coi như là ân chuẩn, dù sao nàng đã là một người lớn. Nhưng hương hoa hồng trên người Từ tổng thật dễ ngửi, hơn nữa ánh mắt của nàng thế nào lại nhu hòa như vậy. Tay nàng là muốn vươn ra đẩy Từ tổng, nhưng vừa chạm vào liền cảm thấy mềm mại.
"Là nghỉ đông rồi sao?" Từ tổng ôm Tiêu Mỹ Nhân đi vào phòng khách, Tiêu Mỹ Nhân gật đầu đỏ mặt: "Đúng vậy, mỗi ngày đều thật buồn chán."
"Không xem phim hoạt hình sao?" Từ tổng cười hỏi, Tiêu Mỹ Nhân ngượng ngùng lắc đầu: "Không xem, không phù hợp thân phận của tôi."
Từ tổng gật đầu: "Tôi muốn xem 《Hùng Xuất Nhất 》, em muốn cùng tôi sao?"
Tiêu Mỹ Nhân chần chờ nhìn Phong Hỏa Hỏa một chút, lý trí còn đang giãy dụa, Từ tổng mỉm cười ngẩng đầu hôn gương mặt phì nộn của nàng. Tiêu Mỹ Nhân giống như điện giật: "Tốt Tốt, tôi cùng chị."
.....
Phong Hỏa Hỏa đứng trước cửa đã thành cây cột.
Từ tổng không chỉ dẫn Tiêu Mỹ Nhân vào cửa, càng thể hiện kỹ thuật dỗ dành hài tử phi phàm cùng năng lực mê hoặc nhân tâm cường đại.
Tiêu Mỹ Nhân hài lòng ngồi trên sô pha, Từ tổng lại đến phòng bếp lấy bánh pudding cho nàng.
Phong Hỏa Hỏa ở một bên vô cùng chua xót, nếu như nàng nhớ không lầm, từ lúc hai người quen biết đến nay, Từ tổng cũng không có vì nàng làm cơm. Nàng thừa dịp Từ tổng ở phòng bếp, tiến đến bên cạnh Tiêu Mỹ Nhân: "Ai, em được rồi a, lập tức về nhà đi thôi, đừng để hai mẹ của em nóng lòng."
Tiêu Mỹ Nhân nháy đôi mắt ngập nước nhìn nàng: "Sẽ không, mẹ nói cho tôi biết, đối nhân xử thế cơ bản chính là giữ chữ tín. Tôi đáp ứng Từ tổng, thì nhất định phải làm được."
Phong Hỏa Hỏa hít sâu một hơi: "Em đã đáp ứng nàng cái gì rồi?"
Tiêu Mỹ Nhân nhìn Phong Hỏa Hỏa như nhìn kẻ ngốc: "Cùng nàng xem 《Hùng Xuất Nhất 》 còn có ăn bánh pudding."
Phong Hỏa Hỏa: "...."
Từ tổng rất nhanh tay, chuẩn bị không lâu đã bưng bánh pudding tràn ngập mùi sữa ra, Tiêu Mỹ Nhân chớp đôi mắt ngập nước vô cùng cảm động, gương mặt phì nộn của nàng nhồi nhét thức ăn: "Từ tỷ tỷ, bánh này rất ngon a."
Chút bất tri bất giác, xưng hô đã từ Từ tổng biến thành Từ tỷ tỷ.
Từ tổng sờ sờ đầu nàng: "Em thích sau này tôi sẽ làm cho em."
Tiêu Mỹ Nhân cảm động vô cùng: "Tôi còn có thể ăn sao?" Nàng theo Tiêu tổng đương nhiên là ăn uống không lo, nhưng hai người mẹ đều là nữ cường nhân, bình thường rất bận rộn, nào có rãnh rỗi xuống bếp cho nàng, thứ làm ở nhà luôn không giống với thứ mua bên ngoài. Hơn nữa Từ tổng thực sự rất ôn nhu, còn dùng ánh mắt tiếu ý dịu dàng nhìn chăm chú vào nàng, khiến nàng vô cùng thỏa mãn.
"Dĩ nhiên." Từ tổng cười nhìn Tiêu Mỹ Nhân: "Em không phải thích Hỏa Hỏa tỷ tỷ của em sao?" Nói xong, nàng chế nhạo nhìn Phong Hỏa Hỏa, Phong Hỏa Hỏa gãi cổ có chút xấu hổ, đôi khi người quá có mị lực cũng không tốt, quả thực là gánh nặng.
"Ai nói tôi thích nàng?" Tiêu Mỹ Nhân múc một muỗng bánh, nàng mỉm cười ngọt ngào với Từ tổng: "Đó bất quá là bị bên ngoài là mờ mắt, nhất thời bị Đại Tiêu ám người."
Phong Hỏa Hỏa hừ lạnh một tiếng, nàng mới không cần tiểu hài tử thích.
Tiêu Mỹ Nhân buông bánh pudding, chôn đầu trong lòng Từ tổng, làm nũng: "Thật ra, Từ tỷ tỷ, tôi thích chính là chị, đặc biệt đặc biệt thích."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!