"Đại tiểu thư, bà cô
của tôi ơi, cầu xin ngài bỏ qua cho tiểu nhân đi ạ, tiểu nhân có mắt như mù, va chạm ngài, xin ngài rộng lượng đừng chấp tiểu nhân này, hãy bỏ
qua một lần cho ta đi!" Tiểu nhị quán vừa chạy ra ngoài để chữa trị lại
khóc lóc chạy vào quỳ gối trước mặt Bạch Mặc Y, mặt tái nhợt, mắt loé
lên tia hoảng sợ và hối hận, bị chiếc đũa xuyên qua tay vẫn còn chảy
máu, một dải máu đỏ rơi xuống, tụ trên đất.
"Không phải ta cho ngươi đi chữa trị sao, sao giờ lại chạy về thế hả?" Chưởng quầy vừa thấy hỏi luôn.
"Đại phu nói, chiếc đũa này ông ấy không dám rút ra, bảo tiểu nhân chạy về tìm người đã ra tay ạ!" Vẻ mặt tiểu nhị quán cầu xin.
Ánh mắt Lạc Vũ Trần dừng trên cổ tay tiểu nhị, chiếc đũa cắm vào đúng là
rất xảo quyệt, nếu rút ra dễ dàng, thì tay này coi như phế, nếu biết
khéo rút ra, thì lại bảo đảm không sao! Nghĩ vậy, ánh mắt bất chợt
chuyển sang phía Bạch Mặc Y đang ăn cơm, có vẻ chẳng liên quan gì, thỉnh thoảng còn gắp một ít thức ăn cho tên quỷ nhỏ bên cạnh nữa, trong mắt
loé lên yêu thương. Là hắn hiểu lầm nàng rồi, nàng chỉ muốn dạy dỗ cho
tiểu nhị kia một chút mà thôi!
Đi tới bên cạnh tiểu nhị quán, Lạc Vũ Trần đưa nhẹ tay lên, vỗ vào cánh tay của tiểu nhị một cái, chiếc
đũa bay vọt ra cắm lên mặt bàn, nói khẽ, "Không sao, chỉ cần dưỡng mấy
tháng là tốt rồi" Lại tới bên Bạch Mặc Y, bảo, "Là Trần hiểu lầm đại
tiểu thư, hôm nay rượu và thức ăn xem như Trần bồi thường cho đại tiểu
thư ạ"
Giọng điệu lạnh nhạt như gió thoảng, làm cho người ta nghe còn tưởng như dòng nước ấm sảng khoái vô cùng.
"Không cần, Bạch Y ta tuy nghèo nhưng không phải đến bữa cơm cũng không có
tiền để trả!" Bạch Mặc Y ném chiếc đũa trong tay xuống, nâng ly rượu
lên, uống một ngụm nhỏ. Được. Mùi thơm thanh khiết ấm áp, đúng là rượu
ngon! Ánh mắt lướt chậm rãi đến hai người Sở Quân Mặc đang đi tới, bất
giác nhếch môi lên, trong lòng dâng lên tia lạnh lùng.
"Tam tẩu
à, không ngại cho ta cùng ngồi uống một ly chứ?"Namtử áo xanh chính là
cửu hoàng tử nước Sở Sở Tử Dật, đang lấy lòng Bạch Mặc Y, cả người cứ tự giác ngồi xuống một bên ghế.
"Ta không đồng ý!" Bạch Mặc Y nói
xong, giơ chân đá một đá hắn bay thẳng ra khỏi ghế văng ra xa, hiện giờ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!