Chương 50: Chiến tranh nam nhân

(1)

"Trên

đời này còn không có người nào mà ta thấy coi trọng cả!" Ngọc Vô Ngân

nói lạnh lùng, ánh mắt hắn dừng trên thân người kia đang chìm trong hôn

mê, trong mắt loé lên tia sáng, tuy trời tối đen như mực, nhưng Lạc Vũ

Trần vẫn thấy rõ, tay bất giác ôm chặt Bạch Mặc Y chút.

Lạc Vũ Trần tự đứng lên, Bạch Mặc Y cuộn trong ngực hắn, an tường bình tĩnh, cũng không biết hai nam nhân này đang đấu vô hình.

"Ta nghĩ tuyệt đối sẽ không buông tay!" Lạc Vũ Trần nói lạnh nhạt, thanh âm đã kiên định vô cùng, cũng không e ngại gì hắn!

Lá rụng vờn quanh ngày càng nhiều hơn, tốc độ càng lúc càng nhanh, theo

sát khí trên hai người càng nhiều hơn, đá cũng bay lên, vờn quanh họ.

CÁt bay lên mê mắt, hai người ai cũng không nhúc nhích, đều tự động khởi động một luồng phòng ngự vô hình. Nước trong đầm đang yên bình bỗng bị

luồng khí này như gió lốc xoáy lên trào lên sóng mãnh liệt, cả sơn cốc

gió càng thêm lạnh hơn.

Hai tây Vân Tri cầm con thỏ đã nướng chín lắm đứng thật xa rất lâu, từ lúc chủ tử kia đối đãi ôn nhu với Bạch cô

nương kia, hắn đã tới rồi, vừa mới bắt đầu thì đã giật cả mình, hơn nữa

cũng không dám tiến lên quấy rầy. Sau khi Ngọc Vô Ngân xuất hiện, hắn

không thể tiến lên, bức tường vô hình kia đã ngăn lại hắn gần như không

phá nổi, gió nổi lên cuồn cuộn từng đợt, có thể gần như xé tan con người ra vậy, làm cho hắn đi từng bước thật vất vả, gian nan vô cùng, cũng

làm cho hắn càng thêm bội phục. TRên đời này lại có người có võ công cao cường đến thế, càng làm cho hắn thấy tự hào là, có một người trong đó

là chủ nhân hắn nguỵện sống chết trung thành.

NHưng mà chủ tử

hình như gặp được đối thủ vậy, Lâu chủ Ngọc Vô Ngân của thiên hạ đệ nhất lâu cũng sâu tương tự, võ công của hắn không biết rốt cuộc có ai còn

cao hơn, thế lực của hắn lan ra cả ba nước. Nếu chủ tử muốn ôm mỹ nhân

về, khó, rất khó! Tuyệt đối là khó!

Bão cát vây quanh ba người,

đứng lặng bất động, Ngọc Vô Ngân chắp tay sau lưng, ánh mắt hung ác nham hiểm, sát khí cuồn cuộn không ngừng phát ra từ thân thể, trường bào màu đen theo gió bay phần phật, mặt nạ bạch ngọc loé lên nhiều tia sáng

tối.

Lạc Vũ TRần ôm BẠch Mặc Y phong tư trác tuyệt, phiêu dật như tiên, mắt sâu như biển cả, tĩnh lặng không sóng, cứ lẳng lặng nhìn Ngọc Vô Ngân, ai cũng không yếu so với ai cả, ai cũng không kém ai chút nào!

Nhưng Bạch Mặc Y lại ngủ rất say, thân vốn là một sát thủ, cực kỳ mẫn cảm với sát khí, tuy có giải độc đan có tác dụng an thần, nhưng qua nhiều năm

huấn luyện đã làm cho nàng vô cùng cảnh giác, lúc gió mới nổi lên kia

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!