Hôm đó Bạch Mặc Y cứ ở mãi Lạc Nhật hiên, còn chưởng quầy thì lại giống như phụng thần hầu hạ, cứ truyền lại đến, phục vụ nhiệt tình.
Chiều ngày thứ hai thì
Bạch Vô thương tỉnh, vết tím trên cổ họng bôi thuốc mỡ Bạn Nguyệt chế ra đã nhạt đi rất nhiều, Bạn Nguyệt giúp bé kiểm tra một chút, nhìn thẳng
vào mắt quan tâm của Bạch Mặc Y nói, "Cứ nghỉ ngơi thật tốt thì nửa
tháng nữa sẽ khỏi!"
"Xuân Nhi, chuẩn bị xe, chúng ta về nhà!" Bạch Mặc Y thản nhiên bảo Xuân Nhi.
"Vậy.... Vì vết thương của Vô thương hay là đến ở tạm chỗ của ta được không?' Bạn
Nguyệt chen vào, trong lòng lại thầm mắng Ngọc vô Ngân hàng trăm lần.
Bạch Mặc Y nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh băng, chẳng có chút cảm súc nào bảo, 'Thuỷ Mặc Cư!"
"Một khi đã vậy, ta đây cũng sẽ ở chỗ của nàng vậy!" Bạn Nguyệt cảm thấy
chính mình chưa bao giờ thấp kém đến vậy, người khác mời hắn đến chữa
bệnh cầu xin mãi còn không được, mà hắn thì đã vội vàng tự nguyện cho
người ta, người ta còn ghét bỏ, xoa xoa mặt. bộ dạng của hắn có đáng để
người ta ghét đến thế sao?
Bạch Mặc Y lại nhìn hắn lần nữa, lần
này trong mắt có tìm tòi nghiên cứu, nhìn hắn mãi lâu, cuối cùng, khẽ
nhếch môi hồng lên bảo, "Cũng được!"
Bạn Nguyệt thề, hắn tuyệt đối không sốt ruột, song mồ hồi trong lòng bàn tay vừa rửa xong cũng không khô nổi.
Chưởng quầy vừa nghe Bạch Mặc Y nói phải về, lập tức lòng bồn chồn mới buông
xuống, rất cung kính tiễn mấy người ra cửa, nhìn theo bóng xe ngựa chạy
xa dần, biến mất trước mắt, mới xoa xoa mồ hôi đầy trên trán, thầm nghĩ, rốt cuộc bà cô này cũng đi rồi.
Vừa định xoay ngườilại phát
hiện trên con đường khác có hai con ngựa đang chạy rất nhanh, cả người
trắng như tuyết, nhanh như khói, trong nháy mắt đã dừng ngay trước mặt.
Lạc Vũ Trần tự mình nhảy xuống ngựa, động tác thong dong tiêu sái như mây
trôi nước chảy vậy, trên mặt phiêu dật lạnh nhạt lại xen chút sốt ruột,
màu trắng như tuyết dính phong trần, nét tuấn nhã trên mặt mang theo tia mệt mỏi, nhìn thấy chưởng quầy đứng ở cửa thì lại ào vào như gió cuốn,
vừa đi vừa hỏi, "Gian phòng Bạch cô nương ở đâu?" Lúc nói chuyện thì
người đã tới chân cầu thang, hơi dừng bước đợi ông ta trả lời.
"Chủ .... chủ nhân, Bạch cô nương vừa rời đi ạ!" Chưởng quầy cẩn thận đáp,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!