Chương 43: (Vô Đề)

"Vậy Bạch thừa tướng

kia về đến nhà, có mời thái y đến trị liệu, hết thảy bình thường, chưa

có chuyện lạ gì cả!" Lưu tinh cung kính đáp, gật đầu đồng tình với Lưu

Phong bên cạnh.

"Từ hôm nay trở đi, ta muốn biết mọi cử động của Bạch phủ!" Ngọc Vô Ngân nhẹ nhàng khoát tay, ánh mắt thâm thuý làm

người ta nhìn không rõ cảm xúc, chỉ cảm giác một mảng lạnh băng.

"Chủ tử, thuộc hạ hoài nghi thư phòng Bạch phủ có mật đạo ạ" Lưu tinh hơi do dự chút lại nói.

"Hoài nghi ư? Ta muốn biết rõ hơn!" Ngọc Vô Ngân lạnh lùng theo dõi hắn, "Nói xem từ đâu mà ngươi hoài nghi vậy?"

"Thuộc hạ thủ ở Bạch phủ nửa ngày, lẽ ra Bạch thừa tướng sau khi bị Bạch cô

nương đả thương thì trước tiên phải về phòng đợi thái y đến trị liệu,

nhưng Bạch Triển Bằng sau khi về phủ lại bảo người hầu dìu ông ta đến

thư phòng, nếu không phải đi gặp một ai đó thì thuộc hạ cũng nghĩ không

ra hành vi của ông ta ạ!" Lưu tinh cau mày, lúc ấy hắn sợ bị phát hiện

nên cũng không dám tới gần quá, đợi Bạch Triển Bằng sau khi rời đi, hắn

mới đi tra thư phòng nhưng hắn lại không rõ mật đạo gì trong phòng, nhìn cả nửa ngày mà cũng không tìm ra dấu vết gì để lại.

"Được, ta

biết rồi, trong khoảng thời gian này ngươi tiếp nhận nhiệm vụ của Lưu

Phong!" Ngọc Vô Ngân thản nhiên nói xong, xoay người, nhìn lên một loại

thực vật xanh mơn mởn trên bậu cửa sổ kia.

Lưu Phong mặt tái nhợt, nhìn Lưu tinh cầu cứu, xong rồi, chủ tử lại để cho không biết là trừng phạt hắn thế nào nữa đây?

Tiếp nhận nhiệm vụ của Lưu Phong à? Vậy không phải là bảo hắn đi bảo hộ hai

mẹ con Bạch cô nương kia sao? Lưu tinh đảo mắt, cùng nghĩ ngợi giống Lưu Phong: Chủ tử à, Bạch cô nương kia có quan hệ gì với ngài vậy? Nhưng mà hắn lại giống y Lưu Phong, một câu cũng không dám hỏi. Nhận được ánh

mắt cầu cứu của Lưu Phong, nuốt nước bọt một cái, kiên trì nói, "Chủ tử, thuộc hạ cảm thấy việc này nhất định là Bạch Triển Bằng kia tính kế

rồi, Lưu Phong...." Hắn là người vô tội mà!

"Lưu Phong chạy

nhanh tới Thanh phong quán ba tháng cho ta!" Ngọc Vô Ngân nói lạnh lùng. Thuộc hạ của hắn không cho phép gây ra chút sai lầm nào, ngươi có thể

không hoàn thành nhiệm vụ nhưng không thể không sai!

Thanh.... Thanh phong quán ư? Trong mắt Lưu Tinh hiện lên chút cười, cũng giống y như

rời đi vậy, ít nhất không mất miếng thịt nào, chủ tử đã nhân từ lắm rồi.

Lưu Phong muốn khóc, ôi ôi, còn không bằng tên Lưu tinh kia

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!