Bạch Mặc Y nhìn Bạch
Triển Bằng rời đi, khoé miệng hơi nhếch ra chút tàn nhẫn. Sở Quân Ly
nhìn nàng, trong mắt loé lên tia đau lòng, nữ nhân này ngoài cảm xúc
hỏng mất vừa rồi, thì vẫn biểu hiện quá mức bình tĩnh, loại cô đơn tịch
mịch như này đều toả ra từ trong xương cốt, thử hỏi trên đời này ngoài
nhóc quỷ kia thì còn có ai có thể lay động nổi bức tường tâm dày của
nàng đây?
Lại đảo mắt nhìn Sở Quân Mạc vẫn đứng im, trong lòng
trào lên nỗi chua xót khôn nguôi, chả lẽ tam ca gây thương tổn cho nàng
lớn đến vậy ư? Đó là loại vứt bỏ hết tất cả, cao ngạo cách xa tuyệt đối, tự dưng hắn rất muốn tới gần nàng, quan tâm nàng, nàng như vậy, kiên
cường tới mức làm người ta thương tiếc! Lòng bàn tay vẫn còn độ ấm sót
lại của nàng, cái nhiệt độ hơi lạnh có xen lẫn nhiệt độ cơ thể lơ đãng
xuyên qua tay hắn, thâm nhập vào lòng hắn, làm cho hắn từ trước tới nay
đều bất cần đời, lòng lạnh lùng lại phập phồng buông lỏng một góc, cái
loại cảm giác này thật xa lạ, làm cho hắn có chút không biết làm sao. Sở Quân Ly lắc lắc đầu, có lẽ là thương hại với nàng đây, có lẽ hai mẹ con nàng quá mức đáng thương, vì thế mới để cho hắn nổi lên tia đồng tình
thương cảm thôi!
Bạch Vô Thương được Bạn Nguyệt và Sở Tử Dật
mang vào Lạc Nhật Hiên, bé bị thương rất nặng không thể đi lại nhiều, vì thế chưởng quầy Lạc Nhật Hiên vội vàng bố trí cho một gian phòng thượng hạng cho họ, lại sai người hầu đun nước ấm, hầu hạ thật tốt. Sau khi
mọi việc đã xong, chưởng quầy lau mồ hôi lạnh túa ra, thân phận tôn quý
của mấy người này không kể, càng làm cho ông ta thấy lo lắng là rõ ràng
thái độ của chủ nhân với Bạch cô nương này rất khác với mọi người, thật
khéo là đã mấy ngày nay chủ nhân lại không ở trong kinh thành. Không
được, ông ta phải nhanh chóng báo tin này với chủ nhân mới được, nếu
không, lần này chủ nhân nhất định sẽ đuổi ông ta cuốn gói về nhà mất!
Lần trước Bạch cô nương bị người sát hại, sau khi chủ nhân biết, bọn họ
người làm này cứ nơm nớp lo sợ mất hơn nửa tháng, tuy chủ nhân vẫn chưa
nói gì, nhưng mọi người đi theo chủ nhân vẫn biết chủ nhân rất tức giận, vẫn là kiểu gió thổi thế này trước cơn mưa bão sắp ập đến. Nếu không
mấy hôm trước chủ nhân nhận được tin về ma giáo đã tự mình đi. Lạc gia
là người làm ăn, rất ít giao tiếp cùng người trong giang hồ, càng miễn
bàn là ma giáo kia. Ông ta đã đi theo chủ nhân những mười năm, sao lại
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!