Bạch Mặc Y kéo tay con, dựa vào trí nhớ trong đầu đi về phía nhà bếp, trên
đường đụng phải người hầu Bạch phủ, đều bị coi thường khinh bỉ, coi như
không thấy hai mẹ con nàng. Tất cả điều này, BẠch Y đều nhìn thấy hết,
ghi tạc trong lòng, lửa giận trong lòng từ từ bốc lên.
"Nha đầu
chết tiệt kia, sao mày lại đến đây hả? Đã nói sớm cho mày rồi, đợi khi
nào các tiểu thư phu nhân ăn xong thì mới có cơm thừa canh cặn cho các
ngươi, đi mau, đi mau, đỡ xui ở đây!" Vương đại nương quản sự nhà bếp
dẫn đầu đi tới đẩy Xuân Nhi ra, còn vỗ vỗ tay, như chạm phải thứ gì
không sạch sẽ vậy, hơi để ý đến Bạch Mặc Y ở cửa, coi như không thấy,
tiếp tục xoay người làm việc.
"Xuân Nhi, vả miệng cho ta!" Bạch Mặc Y nói nhẹ nhàng, giọng rất nhẹ, rất êm, lại mang theo một luồng tiêu điều xơ xác.
Xuân Nhi giật mình một cái, đứng thẳng người lên, nghĩ đến lời tiểu thư vừa
nói, nếu nàng ta sợ hãi sau này cũng đừng đi theo nàng ấy nữa! Ngày
thường những kẻ này lúc nào cũng tránh xa hoặc bắt nạt các nàng khắp mọi nơi, đáy lòng đã sớm tồn ý hận, nay tiểu thư đã thay đổi, vậy nàng cũng không thể cho tiểu thư xem thường mình được. Giơ tay lên, tát mạnh một
cái vào mặt béo cuả Vương đại nương, tát xong, thấy trong lòng đã quá,
đã có cái tát thứ nhất, thì lại tiếp có cái thứ hai, bàn tay cứ tát liên tục, đánh cùng lúc, vương đại nương kia phản ứng không kịp, chỉ lát sau mặt đã bị tát cho sưng vêu lên đỏ rực, trên da hiện lên tầng tầng lớp
lớp năm ngón tay, mặt méo xệch.
"A…tiểu tiện nhân ngươi lại dám
đánh ta hả? Lão nương liều mạng với ngươi!" Vương đại nương kêu như lợn
bị chọc tiết, túm lấy tóc Xuân Nhi, giơ bàn tay mập lên định đánh,
Mắt Bạch Mặc Y loé lên, tiến tới cầm chặt tay Vương đại nương đang giơ lên
trước mặt Xuân Nhi, cầm chặt, bàn tay gầy trắng xanh, xương cốt hằn lên
giống như sắp bị bóp nát vậy.
"Ta hỏi ngươi, ta là ai hả?" Bạch Mặc Y nhìn chằm chằm bà ta, hỏi nhẹ nhàng.
"Ngươi…. Ngươi là đại tiểu thư mà!" Vương đại nương bị đau, không rõ vì sao Bạch Mặc Y lại hỏi bà ta vấn đề này? Chả lẽ đầu óc bị thương nên choáng rồi chăng? Đến cả mình là ai mà còn không biết? Nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt
lạnh lẽo của Bạch Mặc Y, bất giác run rẩy, ánh mắt đại tiểu thư sao nhìn đáng sợ vậy chứ, lại còn bóp chặt tay bà ta như sắp đứt rồi!
"Hoá ra ngươi còn biết ta là đại tiểu thư cơ đấy, vậy xin hỏi, trong phủ này ta lớn nhất hay là ngươi lớn nhất hả?" Bạch Mặc Y lại nắm chặt tay hỏi.
"A…. Đại tiểu thư…. ngài…. ngài thả tay ra trước đi, đương nhiên, đương nhiên ngài là lớn nhất ạ!" Vương đại nương đột nhiên hiểu được, cho dù đại tiểu
thư không được yêu thương, cho dù nàng bị tam vương gia bỏ, nhưng nàng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!