"Vô Ngân, các ngươi đang nói cái gì thế? Sao ta chẳng hiểu gì cả!" Ánh mắt Bạn Nguyệt đảo qua đảo lại trên hai người.
Ngọc Vô Ngân nhìn thoáng qua Bạch Mặc Y đang cụp mắt xuống, ánh mắt thâm
trầm sâu như biển, xoay người rời đi, vẫn chẳng thèm để ý đến câu hỏi
của người bên cạnh!
Bạch Mặc Y ngay lúc Ngọc Vô Ngân rời đi,
bỗng cảm thấy áp lực bị người ta nhìn thấu biến mất, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa là vô cùng khó chịu, sau này cần phải cách càng
xa càng tốt mới được!
Đang suy nghĩ miên man, mạch trên cổ tay
truyền tới luồng ấm áp, xuất phát từ bản năng, Bạch Mặc Y lật ngược tay
lại, lúc này mới thấy rõ hoá ra là Bạn Nguyệt đang giúp bắt mạch cho
nàng, lúc này mới thả tay ra, trầm giọng nói, "Thật xin lỗi!"
Trong mắt Bạn Nguyệt loé lên tia sáng âm u, một người không hề có nội lực,
lại đang bị thương nặng, phản ứng còn nhanh như thế, không thể không nói nàng làm vậy đã gây cho hắn chút hứng thú, y thuật lúc trước của nàng,
lại còn có thái độ của tên khối băng Ngọc Vô Ngân với nàng kia nữa. Tên
đó vốn nổi tiếng là máu lạnh vô tình, không hiểu sao hắn lại muốn cứu
nàng chứ? Lại còn đem nàng tới tận chỗ này của hắn để chữa trị vết
thương nữa chứ. Lúc ấy, mấy huynh đệ họ Sở kia đang yêu cầu mãnh liệt
mang nàng về cung đó!
"Ngươi muốn học y sao?" Bạn Nguyệt rút tay về, mày hơi cau lại, đáy mắt loé lên tia sắc lạ, rồi lại trở lại như
bình thường, nhàn nhã hỏi han.
"Đúng vậy!" Bạch Mặc Y vẫn không
giấu diếm, nàng vốn là thầy thuốc, học thì không bao giờ cạn, đối với y
học nàng càng không bài xích chút nào!
"Ta dạy cho ngươi có được không?" Giọng Bạn Nguyệt nghe rất êm tai, giống như tiếng sáo trúc vi
vu, như làn gió mát thổi vào mặt mát rượi vậy, thật dễ dàng làm cho con
người ta bất giác buông lỏng sự đề phòng.
"Ta sẽ không bái ngươi làm thầy đâu!" Bạch Mặc Y nói, ở cổ đại quan trọng nhất là tôn sư trọng đạo, nàng khôn muốn chọc vào phiền toái! Sau này lại đụng tới tiến
thoái lưỡng nan (tiến lùi không nổi), hắn lấy thân phận thầy mà áp nàng, nàng chắc sẽ buồn nôn chết mất!
"Ha ha, ta cũng không nhận ngươi làm đồ đệ đâu, cứ trao đổi với nhau thì thấy sao?" Bạn Nguyệt cười nói, đây là lần đầu tiên hắn ăn nói khép nép với một cô gái như thế, người
khác có cầu cũng chẳng được vinh hạnh đó, trong mắt nàng, chẳng đáng lấy một xu!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!