Đột nhiên một bóng
đen từ trên trời giáng xuống, không ai thấy rõ hắn ra tay thế nào, cả
đám sát thủ đang bị vây chặt chỉ trong chớp mắt đều ngã xuống, giữa trán mỗi tên đều chảy một tia máu tươi, đến cả biểu hiện trên mặt cũng vẫn
không thay đổi!
Người tới đeo một chiếc mặt nạ ngọc, dáng người
cao to, mang theo luồng khí lạnh vô tình tản ra từ trên người hắn, làm
nhiệt độ không khí cũng giảm xuống mấy độ, mắt sâu như biển, lộ ra một
loại băng sương ngàn năm, bị ánh mắt hắn đảo tới không ai là không rùng
mình một cái, cảm giác như bị chìm xuống băng tuyết vậy, cái loại lạnh
này là từ đáy lòng toát ra, chỉ cảm thấy hắn liếc mắt một cái, đã đem
toàn bộ bên ngoài con người ta nhìn xuyên thấu, làm cho con người ta như bị lột trần, chẳng che giấu được cảm giác gì!
Ánh mắt Bạch Mặc Y hơi mê man, nàng nhìn không rõ bộ dáng người tới, chỉ thấy một bóng
đen, trên người tỏa ra làn sương cô tịch lạnh lẽo, mêng mông, mắt hắn
rất sâu và lạnh, ở tận sâu trong hắn còn hắc ám vô tận, trong lòng hơi
chấn động rồi ngã xuống, cuối cùng còn một chút ý thức là Bạch Vô Thương đã an toàn rồi!
Lúc Bạch Mặc Y tỉnh lại thì giống như lần đầu
tiên nàng tỉnh lại tại thế giới này vậy, bên giường có hai mái đầu tóc
đen nằm sấp, tay nàng được một bàn tay nho nhỏ nắm chặt, mắt chớp chớp
như có sương mù che mờ, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Bạch Vô Thương, trong lúc ngủ mơ vẫn nhíu mày, lại còn có tia sợ hãi, không phải là sợ máu me mà là bé sợ mất đi người thân nhất! Trong lòng Bạch Mặc Y có ấm áp ôn
nhu, hơi hơi giật mình, Bạch Vô Thương lập tức bừng tỉnh, thấy mẫu thân
nhìn bé ôn nhu, trái tim đang căng trong lòng trùng xuống, nhào vào lòng Bạch Mặc Y khóc ầm lên!
Bé vẫn là một đứa trẻ mà! Bạch Mặc Y
chịu đựng bị Bạch Vô Thương chạm vào miệng vết thương đau đớn, cố ôm mặt bé, xoa xoa khuôn mặt đầy nước mắt của bé, nói, "Vô Thương không được
khóc, nam nhi có lệ không rơi! phải nhớ kỹ đó!" Đau mà không phục làm
sao không phải người thường chứ!
Bạch Vô Thương đang khóc bừng
tỉnh nhìn Xuân Nhi cũng ghé giường tương tự, thấy Bạch Mặc Y đã tỉnh, vẻ mặt kinh hỉ, nghe được giọng nói khàn khàn của nàng, lập tức rót một
chén nước, đỡ nàng dậy uống nước!
Bạch Mặc Y lúc này mới cảm thấy đỡ hơn chút, nhìn khắp bốn phía, đây chẳng phải là nơi nàng ở, hỏi,
"Xuân Nhi, đây là đâu? Ta đã hôn mê bao lâu rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!