Cửa thành có một đội
người ngựa lớn tràn tới, đem vô số cung tên bao quanh, luồng khí lạnh
của mũi tên tràn ngập khắp nơi, người bên ngoài xe đều được quan binh
che chở đưa tới khu vực an toàn, chỉ còn có xe thái hậu, mấy người Bạch
Mặc Y là vẫn chưa ra được!
Sở Quân Mặc ngăn người phía trước
hắn, nắm cả thái hậu đang ngã ngồi trong xe ra, bỏ lại Bạch Mặc Y và
Bạch Vô Thương chỉ mới có vài tuổi ở lại, trong chốc lát, hai mẹ con cứ
như bị mọi người vứt bỏ bình thường vậy.
Bạch Mặc Y cố sức, mặt
tái nhợt như băng, đôi mắt sâu bình thản không có một tia cảm xúc, cứ
việc mọi người coi thường sự sống chết của mẹ con nàng, nhưng nàng còn
có Bạch Vô Thương, cố nhặt kiếm lên, lần đầu tiên trong lòng có sợ hãi,
nàng sợ nàng không bảo hộ được Bạch Vô Thương, đứa con này lại vừa mất
đi mẹ ruột, lại cực kỳ giống đứa con mồ côi kiếp trước của nàng, từ lúc
nàng mở mắt ra kia, nàng đã coi bé như sự bồi thường của ông trời đối
với nàng rồi! Trong tay nắm lấy Bạch Vô Thương phát run, lặng lẽ an ủi
truyền cho nàng kiên trì! Cùng liều chết chiến đấu với sát thủ trước
mặt!
Thích khách thấy hành động lần này thất bại, đã hết đường
chạy, lại đưa mắt nhìn hai mẹ con Bạch Mặc Y trong xe, vây quanh, tưởng
là Bạch Mặc Y đã cố hết sức đối phó rồi, nếu nàng không bị thương, bên
cạnh không có Bạch Vô thương thì những kẻ này căn bản không gây được
thương tổn gì cho nàng cả!
Có cố kỵ, Bạch Mặc Y bị người vây
xunh quanh, hua kiếm sáng loáng vung tới hai người, Bạch Mặc Y bất đắc
dĩ đành phải buông tay con ra, chắn một kiếm này, rồi lại tìm Bạch Vô
Thương, lại phát hiện ra bé đã bị thích khách bắt cóc ôm vào ngực, mọi
chuyện phát sinh trong chớp mắt, mà chỉ trong biến cố chớp mắt này làm
cho Bạch Mặc Y can đảm quyết liệt, mặt vốn tái nhợt cũng nảy lên tia
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!