Chương 2: Bạch Mặc Y

Khi Bạch Ngữ Thanh mở mắt ra lần nữa thì nhìn thấy một phòng rách nát, một tiểu nha đầu đang

quỳ gối khóc bên cạnh nàng, trên người còn một nhóc nằm úp sấp, đen đúa

gầy tong teo, một đầu tóc rối bời, giọng khóc khàn khàn, sợi tóc còn

phật ra phật vào theo từng tiếng hít thở trên mặt nó.

"Các ngươi….." Bạch Ngữ Thanh cố giơ tay lên định đẩy đứa bé xuống, nó ép chặt làm ngực nàng đau quá.

Tiểu thư, người tỉnh rồi ư?" Tiểu nha đầu nghe được tiếng nàng nói chuyện,

đột nhiên đứng bật dậy, giật mình nhìn nàng, trợn to mắt, rõ ràng vừa

rồi tiểu thư cũng không thấy thở. Ai ngờ giờ đã tỉnh rồi, thật tốt quá

đi, nhất định là ông trời biết tiểu thư hiền lành, không đành lòng dẫn

tiểu thư đi mà!

Bạch Ngữ Thanh nhìn xung quanh một vòng, phòng ở

rách nát, một cô bé mặc một bộ quần áo màu xanh, đang vui mừng nhìn

nàng, trên người mặc váy cổ trang, vấn hai búi tóc, giơ tay mình lên

nhìn, đột nhiên giật mình, trắng nõn trắng nà, mềm mại không xương, vốn

không phải là bàn tay quanh năm cầm súng cầm dao của chính mình.

Chẳng lẽ là nàng đã xuyên qua? Nhắm mắt lại, căng đầu ra nghĩ, từng hình ảnh

cứ lần lượt trôi qua trong đầu, từng chút, từng chút một, từ nhỏ đến

lớn, dần dần rõ ràng hẳn, hình ảnh cuối cùng của thân thể người chủ này

là đang quỳ gối dưới chân một nam nhân mặc đồ tím, khóc lóc cầu xin,

muốn nam nhân đó dẫn nàng về nhà, cuối cùng lại bị nam nhân đó đá một đá văng đi, Một đá vào ngực kia, làm nàng một cô gái sao chịu nổi, hơn nữa tân thể này vốn đã lâu chưa từng được ăn no, cũng chỉ một đá, đã lấy

mạng của nàng, đổi lấy linh hồn Bạch Ngữ Thanh nàng đây.

BẠch Ngữ Thanh chậm rãi nhắm mắt lại, điều chỉnh lại tin tức trong đầu, đây là

một thời đại mất quyền lực, nước Sở, nhưng không phải là nước Sở kia

trong lịch sử, vua là Sở Quân Hạo, năm nay là năm thứ hai mươi lắm, còn

thân thể của người này vốn tên là Bạch Mặc Y, năm nay mười chín tuổi, có một đứa con chừng bốn tuổi. Nghĩ đến đây, miệng Bạch Ngữ Thanh bất chợt méo xệch, mười chín tuổi, mà đã có đứa con bốn tuổi rồi, vậy không phải là mười lăm tuổi đã sinh con rồi sao? Người cổ đại này thật sự là

trưởng thành sớm quá đi!

Bạch Mặc Y là một người bị chồng ruồng

bỏ, hai tháng trước bị chồng trước, cũng chính là tam vương gia nước Sở

tên là là Sở Quân Mạc kết hôn không còn trong trắng, lai lịch con cái

không rõ bị ly hôn đuổi ra khỏi phủ, mà xem ra thân thể người này cha

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!