Xuân nhi mang này nọ đặt lên bàn đá, đứng lẳng lặng một bên, có chút không
rõ vì sao tiểu thư lại bảo nàng ta mang những thứ này đến nữa.
"Bạch Thừa tướng, xin mời!" Bạch Mặc Y nhìn ông ta nói, trong mắt ngoài sự lạnh lẽo thì chẳng có cảm xúc gì nữa.
"Hả? Gì thế?" Bạch thừa tướng lau chút mồ hôi trên trán hỏi mờ mịt.
"Lập thư kết, từ nay về sau, ta Bạch Mặc Y không có quan hệ gì với Bạch phủ
của ông nữa!" Bạch Mặc y gằn từng tiếng chậm rãi, cứ tưởng rằng Bạch
thừa tướng sẽ còn chút thân tình với Bạch Mặc Y, ai ngờ, trong mắt ông
ta, nàng chỉ thấy có tính kế, chỉ thấy được trên người con gái ông ta có lợi ích thế nào thôi! Người nhà như thế, có cũng như không!
"Hỗn láo, mày là đồ đại nghịch bất đạo!" Nét mặt già của Bạch thừa tướng đỏ
bừng lên, chỉ vào nàng mắng, lá thư này mà được lập thì mặt mũi Bạch phủ của ông ta còn đâu nữa!
Bạch Mặc Y đi qua, tóm lấy ngón tay ông
ta chỉ vào nàng, hung hăng dùng chút sức lực, chỉ nghe một tiếng giòn rã vang lên, tiếng xương cốt gãy vụn, tiếng Bạch thừa tướng kêu lên thảm
thiết.
"Ông có viết hay không hả? Không viết cũng phải viết, mỗi
ngày ta bẻ gẫy một ngón tay của ông, cho tới tận khi nào mười ngón gãy
hết mới thôi!" Trong lời Bạch Mặc Y mang theo ý quyết tuyệt và máu lạnh, dù gì thì người cha này cũng không phải là cha của nàng, nàng cũng
chẳng thèm!
Bạch thừa tướng giật mình rùng mình một cái, ngón tay đau truyền đến, cắn chặt răng nói, "Ta viết!" Dù gì thì đứa con gái này cũng đã bị chồng bỏ rồi, ông ta cũng thấy chẳng còn có tác dụng gì, cứ
ra tay thật mạnh là được!
Bạch Mặc Y buông ông ta ra, nhìn ông ta run rẩy đến trước bàn, run rẩy nhặt bút lên viết, lúc này mới ngoảng
sang hai người hai bên, nói rất nhẹ nhàng, "Xem đủ chưa?"
Lẽ ra
đây là chuyện trong nhà, hai người này thông minh chút nên tránh đi,
nhưng hai người này lại chẳng có ý tránh né, cứ ra vẻ xem, chẳng cảm
thấy haàh vi của Bạch Mặc Y quá đáng gì, trong phủ bị đãi ngộ như vậy,
cái loại gia đình như thế cũng đừng mong, hơn nữa Bạch thừa tướng vốn là người rất ích kỷ hẹp hòi, khoác lên chiếc áo người cha của Bạch mặc Y
thật là bất hạnh quá! Vì thế hai người vẫn chưa cảm thấy có gì không ổn
cả, ngượclại còn xem rất chi là mùi mẫn nữa!
"Y Y à, ta nghĩ…vậy
ngươi đợi chút thì ra khỏi phủ thì đi đâu đây?" Tự động lược bớt từ ngữ, hài lòng gọi hai câu Y Y, Sở Tử Dật quan tâm chính là vấn đề này, nàng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!